Không ai ngờ Lâm Chính lại tàn nhãn như thế.
Nghĩ lại cũng đúng, trước đây mỗi người ở đây đều muốn giết anh, anh cần gì phải nghe lời những người này chứ?
“Thần y Lâm, cậu hiểu lầm rồi. Nhà họ Lâm không định làm hại cậu, chúng tôi có việc bàn bạc”, Lâm Phi Anh nói.
Rõ ràng Lâm Chính phớt lờ Lâm Phi Anh, anh cầm châm bạc định đâm vào.
Lâm Phi Anh biết bây giờ nói gì cũng vô dụng, ông ta hét lớn lên một tiếng, cả người bỗng nhảy dựng lên, không biết lấy đâu ra một con dao găm đâm mạnh vào người Lâm Chính.
Động tác của Lâm Chính cực kỳ nhanh, tránh sang một bên, đồng thời đạp một cú vào ngực Lâm Phi Anh.
Bụp! Lâm Phi Anh văng ra xa, ông ta lăn vài vòng dưới đất nhưng lại vội vàng đứng dậy, cả mặt be bét máu, hét lớn: “Các vị, thần y Lâm này đã không cho chúng ta chúng ta con đường sống nữa. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được. Chúng ta phải đoàn kết lại cùng nhau đối phó với hắn, chỉ có như thế chúng ta mới có thể sống sót, chúng ta mới có thể sống”.
Mấy lời này khiến mọi người động lòng.
Mọi người cũng biết Lâm Phi Anh không còn đường lui nữa, ông ta chỉ có thể kích động người xung quanh ra tay, như thế ông ta mới có cơ hội
sống.
Nhưng thực lực của thần y Lâm đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Lâm Gốc đã chết.
Hai cao thủ tuyệt đỉnh của Khổng Hằng Xuân cũng không còn.
Sự việc thành thế này đã vượt khỏi phạm vi khống chế của mọi người.
Bây giờ thần y Lâm đã phong tỏa đỉnh núi, không ai biết được kết cục của mình sẽ thế nào.
Muốn họ đi đối phó với thần y Lâm... ai có lá gan này chứ?
Thi thể của Lâm Cốc và hai cao thủ tuyệt thế đó vẫn còn chưa lạnh, mọi người đều nhìn thấy rõ mồn một.
Chỉ một chút bản lĩnh của đám người này thì lấy cái gì để đánh Lâm Chính đây?
Nhất thời mọi người đều do dự. Không ai bước ra cả.
“Tiền bối, hãy ra tay giúp đỡ bọn tôi hạ gục thần y Lâm đi”, Lâm Phi Anh thấy mọi người không dám hùa theo mình bèn nhìn Võ Hoàng, quỳ một gối xuống, chắp tay nói.
Võ Hoàng cau mày nhìn Lâm Phi Anh, nghiêng đầu nói: “Thần y Lâm, tôi không quan tâm nếu cậu muốn tính toán với kẻ thù của mình ở đây, nhưng tôi và Lâm Phi Anh cũng xem như có giao tình cũ, đã giúp tôi không ít, cậu không thể động vào người này, người khác thế nào là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi”.
“Ông bảo vệ ông ta à?”
Lâm Chính nhìn Võ Hoàng, lạnh nhạt hỏi.
“Đúng thế, bây giờ tôi dẫn ông ta đi, tôi sẽ không hỏi nơi này xảy ra chuyện gì, được chứ?”, Võ Hoàng nghiêm giọng nói.
“Vậy thì không được”. “Sao thế? Thần y Lâm muốn ép tôi ra tay ư?” “Ông muốn ra tay đánh thì tùy ông nhưng nếu ông muốn bảo vệ ông ta... ông phải chết trước mặt ông ta trước”, Lâm Chính nói.
“Khốn kiếp!”
Võ Hoàng nổi giận, lập tức phóng thích khí tức cả người, định bụng ra tay.
Nhưng ngay lúc này, Chiêm Nhất Đao ở bên này lên tiếng: “Ông vẫn để dành chút sức lực đừng gây chuyện lung tung, ông không phải là đối thủ của cậu Lâm đâu, đừng tự mình chuốc khổ”.
“Ông nói gì?” Tất nhiên Võ Hoàng không cam lòng. “Đừng đi khiêu khích cậu Lâm, nếu không tôi
đảm bảo ông sẽ chết ở đây, tin tôi đi”, Chiêm Nhất Đao không cảm xúc nói.
Võ Hoàng thở dốc, ông ta vốn không muốn tin vào điều này nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên định dưới lớp mặt nạ của Chiêm Nhất Đao, ông ta bỗng nghĩ đến điều gì, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, mím môi không nói nữa.
“Con người tôi có thù tất báo, có ơn tất trả, ai chọc vào tôi, ai muốn giết tôi, tôi sẽ giết người đó, tôi sẽ không gây khó xử cho những người không liên quan, nhưng trước đó Lâm Phi Anh, tôi tìm đến ông trước”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó sải bước đi về phía Lâm Phi Anh.
“Bảo vệ tôi”. Lâm Phi Anh khàn giọng gào lên.
Tất cả người nhà họ Lâm mặc kệ mọi thứ chạy đến ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng họ đâu phải là đối thủ của anh? Còn chưa kịp đến gần đã bị khí tức đáng sợ trên người Lâm Chính đánh văng ra xa.
Sắc mặt Lâm Phi Anh hiện lên vẻ sợ hãi, không khỏi lùi về sau.
Cuối cùng ông ta như phát hiện ra điều gì, quay người nhìn về phía sau.
Phía sau ông ta là vực thẳm.
“Thần y Lâm, sự việc đến đây là được rồi. Lâm Phi Anh tôi không còn gì để nói, nhưng cậu phải nhớ cho kỹ, từ hôm nay trở đi nhà họ Lâm nhất định sẽ tiêu diệt cậu không tiếc bất kỳ giá nào. Nhà họ Lâm chắc chắn sẽ báo thù này”.
Lâm Phi Anh khàn giọng gào lên, bỗng xoay. người lại nhảy lên.
Thế mà lại nhảy từ trên đỉnh núi Yên Long xuống.
“Cái gì?” Mọi người đều kinh sợ.
Lâm Chính sầm mặt, lập tức nói với Băng Thượng Quân: “Nhanh chóng xuống vách núi tìm thi thể của Lâm Phi Anh, đưa đầu ông ta về đây cho tôi”.
“Thầy à, nhảy từ đây xuống e là đã tan xương nát thịt rồi... còn cần đầu ông ta sao?”, Băng Thượng Quân khó hiểu hỏi.
“Với y thuật của nhà họ Lâm, nếu tìm được thi thể, có lẽ vẫn sẽ cứu sống được. Ông ta nhảy xuống vực, chưa chắc sẽ chết nhưng không còn đầu chắc chăn sẽ chết”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Băng Thượng Quân sửng sốt, khẽ gật đầu, xoay người đi xuống vực.
Ánh mắt người nhà họ Lâm hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Lâm Phi Anh cực kỳ vinh quanh thế mà lại rơi vào kết cục này...
Đáng sợ thật sự... Mọi người đều run lẩy bẩy.
Cảm giác mình như đang ở trong một cuộc thẩm vấn và phán xét.
Mà người xét xử là thần y Lâm.
“Ông Khổng, tiếp theo đến lượt món nợ của chúng ta rồi”.
Lâm Chính xoay người lại nói
với ông lão trên xe lăn.