“Thuốc... thuốc... lại bị hủy rồi sao?"
Tiểu Lưu thẫn thờ nhìn chằm chăm vào lòng bàn chân của Nông Tân, đờ đẫn sững sờ.
Lúc Nông Tân nhấc lòng bàn chân lên, viên thuốc tròn đã biến thành bụi phấn, trộn lẫn với cát.
Tim Tiểu Lưu đập loạn xạ, đủ loại cảm xúc ùa về, anh ta đang định nói thì Nông Tân đã lao tới, hung hăng tát mạnh vào mặt anh ta.
Tiểu Lưu bị đánh đến mức đầu óc choáng váng.
Nông Tân nắm lấy cổ áo anh ta, lạnh lùng nói: "Nghe này! Lưu Ngọc Vũ! Nếu không phải bố cậu và bố tôi là chiến hữu, tôi và cậu quen biết nhiều năm thì tôi đã giết cậu từ lâu rồi. Món nợ của cậu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính. Bây giờ cậu lập tức nói cho tôi biết thần y Lâm đang ở đâu?"
"Đúng! Thần y Lâm ở đâu? Mau nói rõ ràng cho chúng tôi!"
"Mau giải thích cho chúng tôi!"
"Thần y Lâm đâu? Lập tức cử người đi bắt hắn về đây!"
Người nhà họ Nông nhao nhao quát tháo, ai nấy đều nổi giận đùng đùng.
Mấy người thần y Diêu đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên, cười đểu quan sát.
Tình hình đang phát triển theo hướng mà họ rất mong đợi.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu thần y Lâm, còn bọn họ hoàn toàn không có trách nhiệm gì, trái lại, bọn họ sẽ được mọi người bên ngoài mô tả thành thần y cứu giúp người đáng thương trong thiên hạ, tuyệt vời làm sao!
Cú đấm đó khiến mũi của Tiểu Lưu bị bầm tím, khuôn mặt sưng vù, đầu óc choáng váng.
Anh ta biết tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, đang định lên tiếng nói gì đó thì lúc này, một
đệ tử của sơn trang Thần Y vội vàng chạy tới.
"Sư phụ! Sư phụ! Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi", đệ tử đó sốt sắng hét lên.
Mọi người đều giật mình.
"Xảy ra chuyện gì thế? Luống cuống lên như vậy? Còn có người dám đến gây chuyện ở sơn trang Thần Y sao?", một vị nguyên lão trầm giọng hỏi.
"Thằng chó nào ăn gan hùm mật gấu sao? Hắn không biết đây là nơi nào hả? Xem ra sơn trang Thần Y không ra mặt xử lý thì có người còn tưởng chúng ta dễ bị bắt nạt!", lại một nguyên lão mắng nhiếc.
"Ai cơ?"
Thần y Diêu cũng không phí lời, ông ta lên tiếng hỏi thẳng.
Không ngờ, đệ tử đó đáp: "Thần y Lâm!"
Ba từ đơn giản vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến tất cả mọi người trong Thánh Y Đường đều sửng sốt.
Thần y Lâm?
Chạy đến gây sự ở sơn trang Thần Y sao?
Ai dám tin chứ?
Tuy nhiên, người này vừa nói xong không bao.
lâu, từ cổng sơn trang lại truyền đến âm thanh ồn ào náo động, rất nhiều người từ sơn trang chạy tới.
Âm thanh ầm ï và hỗn loạn càng lúc càng gần, đến sát bên phía này.
Trong mơ hồ, mọi người có thể nghe thấy tiếng la hét và chửi mắng.
"Mẹ kiếp, mày là ai? Dám ngang ngược trong sơn trang Thần Y?"
"Dừng lại cho taol"
"Bên kia là Thánh Y Đường! Mày muốn làm gì?"
"Muốn chết hả?"
Tiếng mắng chửi càng lúc càng lớn, sau đó là âm thanh đánh nhau, tiếp đến là tiếng kêu rên thảm thiết.
Một lúc sau, âm thanh đã đến gần.
Mọi người nhìn về phía cổng đá của Thánh Y. Đường.
Chỉ thấy một nhóm người hiên ngang bước vào.
Ngoại trừ một số lượng lớn người của sơn trang Thần Y, chỉ có ba vị khách không mời mà đến.
Lâm Chính, Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao
"Thần y Lâm?"
Một vài người nhà họ Nông lập tức nhận ra Lâm Chính!
"Sư phụ! Tên thần y Lâm này rất phách lối! Anh †a không chỉ lái xe lên núi mà còn xông thẳng vào. sơn trang. Đệ tử còn nhìn thấy anh ta chữa bệnh cho những người đến khám bệnh bên ngoài sơn trang! Sư phụ! Tên thần y Lâm này đến đây làm loạn!", một đệ tử mặt mũi bầm tím chạy tới, tức giận hét toáng lên.
"Câm miệng!"
Sắc mặt thần Y Diêu u ám, lạnh lùng quát.
Lúc này, mọi người mới ngừng chửi rủa.
Tuy nhiên, biểu cảm của thần y Diêu rất khó coi.
Nếu những gì đệ tử nói không sai thì thần y Lâm đã đến đây ... mà quả thực là anh đến để làm loạn.
"Thần y Lâm! Cuối cùng anh cũng tới rồi!"
Thấy vậy, Tiểu Lưu vui mừng khôn xiết, vội vàng vùng vẫy hét lên.
"Tiểu Lưu? Anh sao vậy?", Lâm Chính sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cho ông cụ Nông uống thuốc chưa?"
"Chưa! Bị... bị anh Tân giãm nát rồi! Lại mất thuốc rồi...", Tiểu Lưu khóc không ra nước mắt.
"Cái gì?"
Giọng điệu của Lâm Chính đột nhiên nâng cao lên tám độ.
"Anh là thần y Lâm à? Tốt lắm! Đúng là thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không lối lại xông vào! Anh hại chết bố tôi! Tôi đang định đi tìm anh đây! Bây giờ anh đã đến đây thì vừa hay, chúng ta tính món nợ này luôn!”, Nông Tân tức giận nói: “Bắt lấy anh ta!"
"Vâng!"
Người nhà họ Nông phía sau vội vàng lao tới.
"Hỗn xược!"
Băng Thượng Quân đột ngột đứng phắt dậy, phóng ra khí kình, hét lớn một tiếng.
Bụp bụp bụp...
Tất cả đám người nhà họ Nông đều bị đánh bay, ngã nhào xuống đất, đầu đẫm máu, vô cùng nhếch nhác.
"Võ giả?"
Sắc mặt đám người Nông Tiểu Mai, Nông Tân bỗng thay đổi.
"Dám cả gan làm tổn thương thầy của tôi hả? Muốn chết sao?", Băng Thượng Quân khịt mũi.
Có thiên kiêu ở đây, đám người này đương nhiên không thể làm gì được Lâm Chính.
Nhưng... đám người Nông Tân không hề hoảng sợ.
Hắn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: "Thần y Lâm! Xem ra xung quanh anh có rất nhiều người có năng lực! Nghe nói bản thân anh cũng là một võ giả rất lợi hại! Nhưng tôi phải nói cho anh biết! Có những lúc võ thuật không thể giải quyết mọi chuyện!"
"ð?"
Lâm Chính hờ hững nhìn hẳn.
"Nghe này, thần y Lâm, tôi muốn anh lập tức cút qua đây, quỳ gối trước mặt chúng tôi, dập đầu xin lỗi bố tôi! Tôi biết, cao thủ bên cạnh anh nhiều như mây, nhưng vấn đề bây giờ không phải là vấn đề mà những tên lỗ mãng đánh đánh giết giết là có thể giải quyết được. Nếu anh không quỳ, trong vòng mười phút... nhà họ Nông tôi có thể khiến cả Dương Hoa của anh biến mất. Anh... tin không?”, Nông Tân lạnh lùng nói.
Mặc dù Nông Đường Công đã ra nông nỗi này, nhưng sức mạnh của nhà họ Nông sẽ không bị tiêu tan ngay!
Sức mạnh mà siêu gia tộc này sở hữu là siêu việt, lớn hơn rất nhiều những gia tộc khác ở Yên Kinh. Hồng Nhan Cốc và Cô Phong trước đây cũng hoàn toàn không thể so sánh được.
Đây là cơ hội cuối cùng mà Nông Tân dành cho. Lâm Chính.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Chính, chờ anh cúi người quỳ gối.
Nhưng Lâm Chính trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu nói: "Ông cụ Nông vẫn chưa chết, tôi có
thể cứu ông ấy!"