Có thể cứu ông cụ Nông sao? Dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, Nông Tân khịt mũi coi thường.
"Đã là lúc nào rồi mà anh còn mạnh miệng thế? Anh thật sự cho rằng chúng tôi là đồ ngốc sao?", Nông Tân hừ một tiếng.
"Ngay cả thần y Diêu cũng không thể chữa khỏi cho bố tôi! Tên họ Lâm kia, anh dựa vào đâu hả? Anh là cái thá gì chứ?", Nông Tiểu Mai chửi rủa.
"Đừng nói nhảm với hắn nữa! Hắn hại giết ông cụ, hôm nay nhất định phải dập đầu xin lỗi ông cụ! Sau đó đền mạng!"
"Đúng vậy! Quỳ xuống dập đầu! Tạ tội!"
"Tạ tội!"
Người nhà họ Nông hết sức kích động, hét lên giận dữ.
Thần y Diêu cũng cười khẩy nói: "Chàng trai trẻ, tôi cả đời hành nghề y, tuy răng y thuật không thể gọi là thiên hạ vô song, nhưng cũng không phải là loại mà thằng nhóc như cậu có thể so sánh được! Tôi nói ông ấy không còn cách cứu chữa tức là không còn cách cứu chữa nữa. Cậu vẫn nên ngoan ngoãn quỳ gối dập đầu xin lỗi đi, nếu tiếp tục chống đối với người nhà họ Nông thì chỉ có bản thân cậu chịu thiệt!"
"Ông là thần y Diêu à?", Lâm Chính liếc mắt nhìn thần y Diêu.
"Đúng vậy!", thần y Diêu ngạo nghễ nói, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ oai phong lãm liệt.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Ông chữa bệnh không có tâm, chỉ biết kiếm lợi, bác sĩ như vậy thì y thuật có thể cao đến đâu chứ? Bệnh nhân mà ông không chữa được, không có nghĩa là tôi không chữa được”.
"Cậu nói gì cơ?"
Tất cả mọi người trong sơn trang Thần Y đều bị chọc giận bởi những lời của Lâm Chính.
"Thật to gan! Anh đang khinh thường thần y Diêu của chúng tôi sao?"
"Thăng nhóc miệng còn hôi sữa! Cậu có biết người đang đứng trước mặt cậu là ai không? Rất nhiều bệnh nan y đã được thần y Diêu của chúng tôi chữa khỏi! Đại Phật còn cầu xin y thần y Diêu khám bệnh! Cậu thì hay quá, lại dám nói lời như vậy! Vô lý!"
"Thằng khốn! Xem ra hôm nay không dạy cho mày một bài học là không được rồi”.
Mọi người nhao nhao mắng nhiếc, ai nấy đều rất căm phân, chỉ muốn xé nát Lâm Chính thành từng mảnh.
Thần y Diêu cũng vô cùng tức giận.
Nhưng ông ta không phải là một kẻ ngốc.
Băng Thượng Quân bên cạnh Lâm Chính không phải là nhân vật mà người bình thường có thể đối
phó, nếu đối đầu trực diện với Lâm Chính thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Ông ta đè nén ngọn lửa giận, cười khẽ: "Thằng ranh con! Bây giờ cho dù cậu có nói gì thì cũng là chuyện của cậu, tôi sẽ không so đo tính toán với cậu! Tôi nghĩ cậu nên tìm cách xử lý người nhà họ Nông trước đã. Thủ trưởng Nông vì cậu mà chết, những người truy cứu trách nhiệm không chỉ có một mình nhà họ Nông đâu. Cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy, ha ha...”
"Tên họ Lâm kia! Anh có quỳ không hả?"
Nông Tân dường như hơi mất kiên nhãn, hẳn rút điện thoại ra, lạnh lùng tra hỏi.
Nếu Lâm Chính còn không nghe lời, hắn sẽ gọi điện thoại cho người kia ở Yên Kinh thông báo sự việc.
Đến lúc đó, không chỉ Lâm Chính sẽ gặp xui xẻo, Dương Hoa dưới quyền của Lâm Chính sẽ lập tức đóng cửa, tất cả những người có liên quan đến Lâm Chính đều sẽ bị liên lụy, không rõ kết cục.
Suy cho cùng, thân phận của Nông Đường Công quá kinh khủng.
Ánh mắt Băng Thượng Quân trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Lâm Chính.
"Cậu Lâm, hay là chúng ta giải quyết hết đám người ở đây... Nếu như vậy, tạm thời phiền phức sẽ không tìm đến chỗ chúng ta nữa!", ánh mắt Chiêm Nhất Đao đằng đằng sát khí, tiến đến gần Lâm Chính nói, thấp giọng nói.
Ông ta đang định giết người diệt khẩu.
Nhưng theo Lâm Chính thấy, đây là hành động ngu xuẩn nhất.
"Vậy là ngay cả cơ hội thử một lần mà các người cũng không muốn cho tôi sao?", Lâm Chính liếc nhìn đám người Nông Tân, Nông Tiểu Mai, hờ hững hỏi.
"Anh vẫn muốn làm hỏng thi thể của bố tôi sao?", Nông Tiểu Mai hét toáng lên.
Nghe vậy, Lâm Chính lắc đầu thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho đám người ngu xuẩn này.
“Không cần phí lời nữa! Tên họ Lâm kia, nếu anh không quỳ xuống thì đừng trách chúng tôi!"
Nông Tân khit mũi, nhấc điện thoại lên định bấm số.
Nhưng lúc này, bên ngoài sơn trang Thần Y lại truyền đến âm thanh huyên náo.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Chỉ thấy một đám đông ùa vào.
Họ nhìn Đông sang Tây, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đám người sơn trang Thần Y vội vàng ngăn cản nhưng không ngăn lại được.
'Thấy vậy, sắc mặt thần y Diêu tối sầm lại.
"Đây không phải là nhóm người tới cầu xin khám bệnh ở bên ngoài sao?”
"Khốn kiếp, bọn chúng vậy mà lại không xếp hàng, cứ xông thẳng vào, bọn chúng xem sơn trang Thần Y chúng ta là nơi nào thế?"
Một vài nguyên lão hét lên chửi bới, lập tức lao tới ngăn cản nhóm người này.
“Dừng lại hết cho tôi!”, một nguyên lão gầm lên.
Giọng nói này có thể được coi là đã xoa dịu đám đông.
"Các người đang làm gì vậy hả? Ai bảo các người bước vào đây? Dám coi thường quy tắc của sơn trang Thần Y sao? Các người đừng hòng đến đây khám chữa bệnh nữa!", một nguyên lão cả giận quát.
Thần y Diêu cũng rất tức giận.
Ông ta nhận ra không ít người trong số họ, dù sao hầu hết những người có thể đến đây để khám chữa bệnh đều là những người nổi tiếng ở Yên Kinh, nhưng dù vậy, ông ta cũng không coi những người này ra gì.
"Vương Dương! Nhậm Nhàn! Triệu Chí Đông! Các người đang làm gì vậy? Dám xông vào sơn trang Thần Y của tôi sao?"
Thần y Diêu bước tới, lạnh lùng hét lớn. Mọi người dừng bước. Sắc mặt của những người bị nêu tên hơi
nghiêm trọng, vừa nói vừa cúi đầu: "Thật xin lỗi, thần y Diêu, chúng tôi không phải cố ý”.
"Không cố ý hả? Hừ! Hay cho câu không cố ý! Chỉ với ba chữ này mà các người muốn chà đạp quy tắc do sơn trang Thần Y lập ra sao? Các người coi tôi là gì?”, thần y Diêu tức giận nói: "Nghe cho rõ đây, từ nay về sau, người nhà họ Vương, nhà họ Nhậm, nhà họ Triệu, còn cả đám gia tộc các người nữa, thậm chí người thân, bạn bè hay đồng nghiệp của các người cũng sẽ bị đưa vào danh sách đen, không được phép đến khám chữa bệnh tại sơn trang Thần Y của tôi! Tôi cũng sẽ không bao giờ chữa bệnh cho các người nữa! Muốn chữa bệnh thì đi chỗ khác!”
Giọng nói khàn khàn của ông ta như sấm vang.
Nếu bình thường, khi nghe những lời này, tất cả mọi người sẽ sợ hãi đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, thậm chí khóc lóc gào thét.
Nhưng hôm nay, những người này cực kỳ bình tĩnh.
Không ai có dấu hiệu hoảng hốt. Càng không ai sợ hãi!
Ngược lại, rất nhiều ánh mắt của mọi người không tập trung vào thần y Diêu, mà... toàn bộ nhìn về phía Lâm Chính!
"Hả?" Thần y Diêu ngơ ngác.
Đám nguyên lão cũng nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Một nguyên lão không nhẫn nhịn được nữa, thấp giọng quát: "Các người còn sững sờ làm gì? Không mau quỳ xuống dập đầu xin thần y Diêu tha thứ? Chẳng lẽ các người có thể đảm bảo, cả đời này mình sẽ không bị bệnh? Còn nữa, những người thân mà các người đưa lên núi vẫn chưa được chữa trị đâu đấy! Thần y Diêu mà không ra tay thì các người sẽ hết cách cứu chữa!”
"Không sai, mau đi cầu xin thần y Diêu tha thứ bil
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Vài người nhao nhao khuyên bảo.
Cuối cùng, Triệu Chí Đông đang đứng ở phía trước bỗng bước ra, cúi lưng xuống.
Thấy vậy, thần y Diêu nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ đắc ý.
Ông ta tin rằng đối mặt với sự sống và cái chết, đám nhân vật có máu mặt này cũng không thể làm gì được mình.
Bọn họ nắm giữ gia tài bạc tỷ thì có tác dụng gì chứ? Ông đây có thể nắm giữ được mạng sống của bọn họ!
Nhưng...
Ngay khi thần y Diêu cho rằng Triệu Chí Đông sẽ nhận sai với mình thì lại thấy Triệu Chí Đông cúi đầu chín mươi độ với thần y Lâm, cung kính kích động nói: "Thần y Lâm! Cảm ơn cậu đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi! Nhà họ Triệu ở Yên Kinh sẽ ghi nhớ ân tình của thần y Lâm suốt đời”.
Dứt lời, đám người trong Sơn trang Thần Y chết
lặng như bị sét đánh...