TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2170 CẬU THƯ THÁI ĐẾN RỒI SAO?”

Mặc dù bề ngoài Lâm Chính cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bừng bừng lửa giận.

Tuy Lương Huyền Mi không phải là em gái ruột của anh, nhưng cô ta là con gái của mẹ nuôi! Cũng là một trong số ít người thân của anh!

Hôm nay, nhóm người này đã làm người thân của anh bị thương ra nông nổi này. Sao anh có thể dễ dàng bỏ qua được chứ?

Vì vậy, anh bây giờ anh ra tay hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả, không từ thủ đoạn, cũng không kể bất cứ giá nào!

Anh muốn phát tiết cho hả giận!

Là trả thù!

Là đòi lại công bằng!

Mọi người kinh hãi, không thể tin được.

Đây là thần y Lâm thật sao?

Mọi người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy cự kỳ chấn động về thể xác và tinh thần.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một người thể hiện y thuật phi phàm của mình không phải để chữa bệnh, mà là để hủy diệt một người!

Thủ đoạn thần kỳ này khiến người khác không thể tưởng tượng nổi!

Hoàng Diễm Hồng không cảm thấy đau trên người, chỉ có cảm giác ngứa ran trên mặt.

Cô ta cố gảng hết sức để gỡ tay của Lâm Chính, rồi đột nhiên lùi lại.

"Cứu mạng, cứu mạng..."

Miệng cô ta vẫn đang la hét.

Nhưng khi cô ta nhìn thấy tất cả những người xung quanh nhìn cô ta chằm chằm với vẻ hoảng sợ, cô ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

"Ánh... ánh mắt của mọi người là sao?”

“Tại sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”

"Tôi... tôi bị làm sao rồi?"

Hoàng Diễm Hồng sợ hãi hoảng loạn, cảm thấy có gì đó không ổn.

Đột nhiên, cô ta như hiểu ra điều gì, cầm lấy hộp mỹ phẩm đang đeo trên người, mở hộp ra, nhìn vào chiếc gương bên trong thì thấy một khuôn mặt vô cùng già nua...

"Aaal"

Những tiếng hét chói tai vang khắp nhà

Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn suy sụp.

Cô ta che mặt, gào thét thê lương.

Không người phụ nữ nào có thể chấp nhận khuôn mặt của mình đột nhiên già đi, không người phụ nữ nào có thể chịu đựng sự giày vò này!

Đây là sự tra tấn từ tâm hồn.

Đặc biệt là đối với một người phụ nữ xinh đẹp.

"Mặt của tôi! Mặt của tôi! Thần y Lâm, tôi liều mạng với anhl"

Hoàng Diễm Hồng phát điên, không thèm quan tâm đến điều gì nữa, cứ thế lao đến.

Nhưng còn chưa tới gần, đã bị người bên cạnh kéo trở về.

"Diêm Hồng, cô bình tĩnh lại đi đã, không nên xúc động!", người bên cạnh khuyên nhủ.

Nhưng Hoàng Diễm Hồng vẫn không chịu buông tha, cô ta vùng vẫy điên cuồng, cuối cùng gào lên dữ dội, trợn mắt rồi ngất xỉu.

“Chết rồi hả?”, có người kêu lên.

“Không phải, cô ta bị kích thích quá mạnh đến mức ngất đi!”, người bên cạnh kiểm tra hô hấp của

cô ta, vội vàng nói.

"Cô ta cào vào mặt em gái tôi, tôi sẽ khiến cô ta cả đời không ngẩng đầu lên được!"

Lâm Chính khàn giọng nói, cuối cùng tầm mắt chuyển sang nhìn Cổ Sam.

Bây giờ mọi người đều không dám khiêu khích Lâm Chính!

Thần y Lâm đã hoàn toàn tức giận.

Anh sẽ xử lý bất cứ ai dám chống đối anh, không hề nương tay, hơn nữa thủ đoạn rất tàn độc!

Lâm Chính bước về phía trước, không ai ngăn cản anh.

Đám người nhà họ Cổ run sợ không dám lại gần.

Ngay cả Cổ Sam cũng không bình tĩnh được nữa.

Bà ta trợn tròn đôi mắt già nua: "Thần y Lâm, cậu... cậu muốn làm gì? Cậu... cậu đã hại nhiều người như vậy rồi, chẳng lẽ ngay cả tôi mà cậu cũng không chịu buông tha sao?”

"Bà đã ra tay thì bà phải chịu trách nhiệm! Cổ Sam, bà nên cảm thấy vui mừng vì tôi chỉ tính sổ với bà mà không phải là cả nhà họ Cổ, nếu không, hôm nay ở Yên Kinh sẽ không còn nhà họ Cổ nữa!"

Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó lại lấy ra một cây châm bạc khác, định đâm về phía Cổ Sam.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cây châm bạc.

Không ai biết cây châm bạc này đâm vào người Cổ Sam sẽ như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.

Người nhà họ Cổ muốn ngăn cản, nhưng vô ích.

Bọn họ đều không biết võ công, sao có thể ngăn cản được Lâm Chính?

Vô số người thở gấp, ngơ ngác nhìn cây châm bạc đang áp sát gần về phía Cổ Sam, dường như tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Tuy nhiên, vào thời điểm khi cây châm bạc chuẩn bị đâm vào Cổ Sam, một tiếng hét giận dữ vang lên.

"Dừng tay cho tô

Lâm Chính lập tức dừng tay, quay đầu nhìn lại.

Một đám đông người mặc vest nhanh chóng lao vào nhà, lập tức bao vây Lâm Chính không có khe hở.

Mọi người đều sững sờ.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đeo kính, sải bước vào phòng.

Người đàn ông vuốt tóc ra sau, mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, vóc người cao lớn, hết sức tuấn 1ú.

Nhưng điều mà mọi người đặc biệt quan tâm là khí chất của hắn, rất nổi bật trong số những người bình thường!

"Thư Thái!"

Cổ Sam lập tức nhận ra người đến là ai, bà ta sốt sắng gọi.

"Cái gì? Cậu Thư Thái đến rồi sao?”

"Cứu tinh! Là cứu tinh! Cứu tinh đến rồi! Nhà họ Cổ chúng ta được cứu rồi!"

"Tốt quát"

Nhà họ Cổ đều nhận ra thanh niên trẻ này, bọn họ kích động đến mức nước mắt lưng tròng, rối rít kêu lên.

Cổ Vũ vội vàng tiến lên trước, kích động nói: "Thư Thái, anh tới thật đúng lúc, nếu tới muộn hơn thì mẹ tôi... sẽ lành ít dữ nhiều rồi!"

"Yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể hỗn láo!"

Người đàn ông tên Thư Thái nói với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau đó bước lên phía trước, hơi khom người với Cổ Sam: "Cô giáo! Thực sự xin lỗi, Thư Thái đến muộn rồi”.

"Không sao! Đứa trẻ ngoan, cô không saol", Cổ Sam nở nụ cười yên tâm, đáp.

Thư Thái khế gật đầu, sau đó đứng thẳng dậy, liếc nhìn Lâm Chính, mặt không biểu cảm nói: "Cút!"

"Anh nói gì cơ?” Lâm Chính nghiêng đầu thờ ơ hỏi.

“Tôi nói anh cút đi, không nghe thấy hả?”, Thư Thái tức giận trợn to hai mắt!

Đọc truyện chữ Full