Nhiều người tưởng rằng mình điên rồi!
Người trẻ tuổi trước mắt lại dám nói thần y Lâm cút?
Anh ta là ai? Đầu óc bị hỏng rồi sao? Chẳng lẽ anh ta không biết thần y Lâm?
Đầu óc mọi người nóng lên, ai nấy tưởng mình điên rồi.
Ngược lại, một số người có chút quyền thế, tầm nhìn rộng mở đã nhận ra người đàn ông tuấn tú đó là ai.
“Thư Thái? Chẳng lẽ là người đó... là nhà họ Thư...”, có người nhỏ giọng, muốn nói lại thôi.
“Không thì là ai? Yên Kinh có bao nhiêu nhà họ Thư?”.
“Chậc, người nhà họ Thư đến rồi? Lại còn là học trò của Cổ Sam... Nói vậy nhà họ Thư... định tham gia vào việc này?”.
“Lợi hại! Lợi hại! Nếu nhà họ Thư cũng vào cuộc, e rằng ngay cả thần y Lâm cũng không thể không cúi đầu!”.
“Xem ra lần này thần y Lâm không động vào Cổ Sam được rồi!".
Người xung quanh bàn tán. Nghe được những lời bàn tán này, những người không biết rõ chân tướng xem như đã hiểu ra bối
cảnh của Thư Thái không tầm thường.
Nhưng dựa vào nhà họ Thư mà dám quát tháo thần y Lâm?
Lâm Chính nhìn những người đàn ông mặc vest
một lượt, nói: “Tôi cho các người một cơ hội, mau tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi!".
“Tránh? Anh cũng xứng?”. Thư Thái vung tay.
Loạt soạt.
Tất cả người đàn ông mặc vest lấy súng mang theo trong người ra, chĩa vào Lâm Chính.
Bảy tám khẩu súng đen ngòm giống như miệng ác ma, người ở đây nhìn thấy đều run sợ.
“Rút súng rồi.... “Sắp xảy ra án mạng rồi..”.
Giọng nói run rẩy không thôi, khách khứa trở nên căng thẳng, đã có người lặng lẽ rời đi, không dám ở lại nơi thị phi này nữa.
Người nhà họ Cổ nhìn thấy những cây súng đen ngòm ấy cũng trở nên tràn đầy tự tin.
“Thần y Lâm, cho dù thân thủ anh có tốt thế nào cũng không thể lợi hại hơn đạn nhỉ?”, Cổ Vũ hừ một tiếng.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn cùng cực... Thủ đoạn của thần y Lâm không sợ đao kiếm đạn bắn từ lâu... Nếu Người nhà họ Cổ các người còn muốn sống thì mau quỳ xuống nhận lỗi, không thì không kịp nữa rồi!”, bên này Hồng Năng Toàn đau khổ đứng lên, hét lớn.
Hai cánh tay ông ta còn đang chảy máu.
“Hồng Năng Toàn! Uổng cho ông xưng là tông sư xảo kình, thế mà lại hèn nhát như vậy! Bản thân ông sợ thân y Lâm đã đành, đừng nghĩ ai cũng vô
tích sự giống ông chứ! Phế vật!”, Cổ Vũ mắng chửi.
“Gậu..”, Hồng Năng Toàn á khẩu.
“Vi này là Hồng Năng Toàn tông sư sao? Hừ,
đúng là nực cười, thế mà lại sợ một con kiến không biết trời cao đất dày. Tôi nói thật vậy, mấy sự tích của thần y Lâm tôi đã nghe rồi. Tôi thừa nhận, mấy cây súng này không làm gì được thần y Lâm, nhưng tôi phải nói rõ, nổ súng hay không không cần kết quả, mà là thái độ, thái độ của Thư Thái tôi! Nhà họ Thư tôi nổ súng nghĩa là tuyên chiến! Rõ chưa? Anh †a chặn được đạn, nhưng có chặn được lửa giận của nhà họ Thư chúng tôi không?”, Thư Thái nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.
Cổ Sam là cô của Thư Thái!
Thư Thái trở mặt với Lâm Chính vì cô mình, truyền ra ngoài dư luận sẽ đứng về hắn, nhà họ Thư cũng sẽ dốc sức ủng hộ hắn.
Những người khác ngạc nhiên nhìn hắn.
“Vậy bây giờ các người có thái độ gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Mau cút ra khỏi đây! Từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt cô tôi nữa!”, Thư Thái quát.
“Nếu tôi không đi thì sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Không cút? Hừ, có lẽ bây giờ tôi không làm gì được anh, nhưng tôi bảo đảm anh sẽ không thể sống sót rời khỏi Yên Kinh này được!”, Thư Thái nheo mắt lại, lạnh lùng nói. Hắn có vốn liếng để nói ra câu đó. Hắn cũng cảm thấy nhà họ Thư có năng lực đó! “Được, tôi biết rồi!". Lâm Chính liên tục gật đầu, đi thẳng tới trước. “Đứng lại!".
Thư Thái quát lớn.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm, dự định đi ra khỏi vòng vây. “Ra tay!", Thư Thái lạnh lùng quát, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Những người cầm súng trên tay chuẩn bị bóp cò.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì, châm của Lâm Chính đã đâm vào cổ bọn họ, tất cả đứng yên không động đậy.
“Thần y Lâm
“Mau dừng lại!”.
“Không!”.
Bọn họ hét lên thảm thiết. Nhưng không có ích gì.
Lâm Chính bước nhanh tới trước, tóm lấy Cổ Sam từ trên giường.
Tuy Thư Thái mạnh miệng, nhưng lại không ngăn được Lâm Chính.
“AI Không! Đừng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.
Cổ Sam vốn bệnh nặng, vô cùng yếu ớt, lần này ngay cả sức lực để giãy giụa cũng không còn, chỉ đành dùng hết sức lực gào lên.
Nhưng Lâm Chính nào có quan tâm đến bà ta?
“Tính mạng bà sắp tàn, bệnh nặng không còn sống được bao lâu nữa, nhưng bà làm em gái tôi bị
thương, mạng của bà mấy ngày tới tôi cũng sẽ lấy!”.
Nói xong, anh rút châm bạc ra, chuẩn bị đâm xuống.
“Không!”
Nhiều người kinh hãi kêu lên.
Khoảnh khắc châm bạc sắp đâm vào người Cổ Sam, một bàn tay đầy máu đột nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Chính.
Lâm Chính sững sờ, ngẩng đầu nhìn, lại thấy Lương Huyền Mi đã lảo đảo nhoài người lên lưng mình từ lúc nào...
“Huyền Mi?”.
“Anh... Đừng... làm bà ấy bị thương... Xin anh đấy..”.