Rời khỏi nhà họ Cổ, Lâm Chính lập tức đưa Lương Huyền Mi về nhà mẹ nuôi Lương Thu Yến, còn nhờ Vệ Yến đến tiệm thuốc lấy đủ dược vật và dụng cụ cần thiết để chữa trị.
Nhà họ Lương.
Người nhà họ Lương vô cùng ngạc nhiên. “Người này là... Lâm Chính?”.
“Sao cậu ta lại chạy đến nhà họ Lương?”. “Còn nữa, Huyền Mi bị sao vậy?”.
Những tiếng nói kinh ngạc vang lên, mọi người xôn xao thảo luận.
Để tránh không gây ra rắc rối gì, Lâm Chính đã ngụy trang, không còn là dáng vẻ của thần y Lâm, mà là gương mặt của Lâm Chính ở Giang Thành.
Lương Huyền Mi không bị thượng quá nặng, nhưng vết thương trên mặt đặc thù. Móng tay của Hoàng Diễm Hồng đã dùng mỹ phẩm, thành phần của mỹ phẩm ít nhiều cũng rất phức tạp, dễ gây nhiễm trùng vết thương hở. Nếu không mau chóng xử lý, e răng sẽ để lại sẹo.
“Mẹ nuôi! Mẹt!”.
Lâm Chính mở cửa nhà Lương Thu Yến ra, sau đó gọi.
“A Chính sao? A Chính đến rồi à? Mau để mẹ xem nào!".
Lương Thu Yến vui vẻ chạy ra khỏi nhà, nhưng khi nhìn thấy Lương Huyền Mi được Lâm Chính bế trên tay, sắc mặt bà ấy không còn chút máu, kinh ngạc vô cùng.
“Huyền Mi, con sao vậy Huyền Mi, ôi con gái tôi".
Lương Thu Yến giàn giụa nước mắt.
“Mẹ, không cần lo đâu, Huyền Mi không sao cả, chỉ là bị chút vết thương ngoài da. Mẹ giúp con múc một chậu nước nóng đến đây, giờ con sẽ chữa trị cho Huyền Mi”, Lâm Chính nói.
“Được! Được!".
Lương Thu Yến lau nước mắt, vội vàng chạy đi múc nước.
Chốc lát sau, Vệ Yến quay lại, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa.
Lâm Chính đuổi hết người ra khỏi nhà, một mình ở trong đó điều trị cho Lương Huyền Mi.
“Mẹ, sao vậy?”. Lương Tiểu Điệp vừa từ trường học trở về, nhìn thấy Lương Thu Yến khóc ở trong sân thì nghi hoặc
không thôi, lập tức hỏi.
“Chị con bị thương, anh con đang ở trong đó điều trị cho con bé”, Lương Thu Yến đau lòng nói.
“Cái gì?”. Lương Tiểu Điệp ngạc nhiên.
Đột nhiên, cô ta như nhớ tới điều gì, tim đập mạnh.
Anh đang điều trị?
Hai người anh ruột của cô không biết y thuật, người duy nhất biết y thuật chỉ có thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy.
Lâm Chính đã đến!
Ở nhà họ Lương, người biết thân phận của Lâm Chính ít vô cùng.
Lương Vệ Quốc không nói, ông ta là người đầu tiên biết thân phận của Lâm Chính, người còn lại là Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp.
Sau khi biết anh nuôi của mình là thần y Lâm, Lương Tiểu Điệp ở trường hầu như suốt ngày hồn không về xác. Mặc dù ngoài miệng nói không thích thần y Lâm, không muốn mua quần áo giày dép in hình thần y Lâm, trong ký túc xá dán đầy poster tuấn tú đẹp trai của thần y Lâm, chủ đề trò chuyện mỗi ngày cứ ba câu là nhắc tới thần y Lâm như những người bạn trong lớp, nhưng... thỉnh thoảng cô cũng sẽ chú ý đến bất cứ tin tức nào của Lâm Chính, đổi hình nền điện thoại thành một hình đẹp trai của anh. Thậm chí ngày nào đi học cũng ngồi cạnh những người hâm mộ hàng đầu của thần y Lâm, nghe bọn họ nói về tình hình gần đây của anh.
Lương Tiểu Điệp hơi sầu não.
Rõ ràng đó là anh trai mình.
Rõ ràng trong điện thoại có số của anh, nhưng... cô lại không dám để lộ ra trước người khác, chỉ có thể lặng lẽ yêu thích, biểu hiện thật là hèn nhát.
“Hừ, anh ta thật khiến người ta chán ghét!”.
Lương Tiểu Điệp tự lẩm bẩm không chỉ một lần.
Nhưng hôm nay về nhà, hình bóng suốt ngày. quẩn quanh trong tâm trí mình lại thật sự đến đây... Nhất thời Lương Tiểu Điệp hơi luống cuống.
'Thế nên, tâm tư thiếu nữ ở thời kỳ thanh xuân phức tạp mà lại đơn thuần.
Gô ta đi qua đi lại, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Mẹ, chị có ổn không?”.
“Không rõ... Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng anh trai con lại nói không sao..”, Lương Thu Yến nói.
“Mẹ yên tâm, sẽ không sao đâu”. Lương Tiểu Điệp an ủi.
Đó là thần y Lâm danh tiếng lãy lừng, có anh ở đây thì còn sợ cái gì?
Đúng lúc đó, một nhóm người nhà họ Lương khí thế hùng hổ xông vào sân nhà.
Nhìn lại thì là người của chỉ thứ hai do Lương Khánh Tùng dẫn đầu.
Lương Khánh Tùng tối sầm mặt, có vẻ cực kỳ nghiêm túc, vừa vào sân đã nghiêm nghị quát lên: “Người đâu rồi?”.
“Ông nội haï?”.
“Bác hai?”.
Lương Thu Yến và Lương Tiểu Điệp đều bất ngờ. “Người đâu?”.
Giọng Lương Khánh Tùng to hơn.
Hai người bị dọa sợ.
“Bác hai, xảy ra chuyện gì? Bác tìm ai?”, Lương Thu Yến hoang mang.
“Cháu còn giả vờ? Đương nhiên là Lương Huyền Mi con gái cưng của cháu! Có người nhìn thấy thần y Lâm dẫn con gái cưng của cháu vào nhà họ Lương chúng ta. Cháu mau giao nó ra, nếu không nhà họ Lương sẽ gặp họa lớn, cháu hiểu chưa?”, Lương Khánh Tùng tức giận quát.
Lương Thu Yến sửng sốt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Bác hai, con gái cháu phạm lỗi gì? Bác lại định giao nó cho ai? Lế nào các bác muốn hại con gái cháu?”.
“Thu Yến! Cháu còn giả vờ ngu nữa sao? Con gái cháu và thần y Lâm đã đắc tội với cậu Thư Thái nhà họ Thư. Cậu chủ nhà họ Thư đã dẫn người nhà họ Thư đến nhà chúng ta. Bây giờ bọn họ đang ngồi
ở sảnh chính! Cháu mà không giao người, làm nhà họ Thư nổi giận, e là bọn họ sẽ hủy diệt nhà họ Lương chúng ta giống như Thái Sơn đè đầu. Cháu cũng không đến nỗi không biết sức mạnh của nhà họ Thư chứ? Bọn họ có bao nhiêu người là nhân vật ở khu vực trung tâm? Sức mạnh bọn họ che phủ toàn bộ Yên Kinh này, giậm chân là Yên Kinh sẽ rung chuyển. Nếu cháu không giao người, hôm nay sẽ là ngày tàn của nhà họ Lương!”.
Mắt Lương Khánh Tùng đỏ lên, quát giận.
Lần này đám người Lương Tiểu Điệp đều bị dọa sợ.
Chuyện nghiêm trọng đến mức đó sao? Nhà họ Thư?
Rốt cuộc là con quái vật to lớn như thế nào mà có thể ép bức Lương Khánh Tùng đến mức này?
“Đừng hòng! Năm mơ đi!".
Lương Thu Yến đột nhiên hét lên, dang hai tay ra: “Ai cũng đừng hòng đưa con gái tôi đi! Tôi mặc kệ các người muốn làm gì con bé, không được đụng vào con gái tôi! Không ai được đụng vào!”.
“Xem ra nói chuyện đàng hoàng không có tác dụng rồi”.
Lương Khánh Tùng hừ lạnh: “Lôi nó ra, vào phòng bắt người!”.
“Vâng!".
Người của chỉ thứ hai ở phía sau lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”.
Vệ Yến đột nhiên đứng ra, quát lớn.
“Cô là ai?”, Lương Khánh Tùng nghiêm nghị hỏi.
“Tôi là người của thần y Lâm ở Dương Hoal”, Vệ Yến nói: “Thần y Lâm và bà Lương Thu Yến có mối quan hệ thân thiết, sếp ra lệnh cho tôi ở lại đây săn sóc cô Lương Huyền Mi và bà Lương Thu Yến. Các người dám động vào một cọng tóc nào của bọn họ thì chính là khiêu chiến với thần y Lâm! Lương Khánh Tùng, ông sợ nhà họ Thư còn không sợ thần y Lâm hay sao? Ông có còn nhớ thủ đoạn lúc trước của thần y Lâm không?”.
Nghe vậy, sắc mặt của Lương Khánh Tùng trở nên trắng bệch.
Người nhà họ Lương cũng tỏ ra kinh hãi.
Phải.
Chuyện lúc trước thần y Lâm đại náo nhà họ Lương vẫn còn hiện rõ trước mắt mọi người.
Giống như ác mộng không thể phai nhạt trong lòng người nhà họ Lương.
Nhưng nhà họ Thư cũng đâu dễ chọc?
Chẳng lẽ chống lại nhà Thư thì nhà họ Lương có thể sống sót?
Lương Khánh Tùng rơi vào thế khó xử, không biết làm sao cho phải.
Cho đến khi một giọng nói lạnh lùng từ ngoài sân nhà truyền vào.
“Một con chó vô năng mà cũng dám ra vẻ thần kỳ như vậy, thế đạo này đúng là thay đổi rồi!".
Bọn họ vội vàng đưa mắt nhìn sang, Thư Thái dẫn theo người nhà họ Thư đi vào trong sân.
Chính chủ đã đến! “Cậu Thư!”.
Đám người Lương Khánh Tùng vội vàng cúi người, vẻ cung kính khiêm nhường.
“Anh nói cái gì?”, Vệ Yến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, thần y Lâm đâu? Bảo anh ta ra đây, tôi có chuyện muốn tìm anh ta! Tôi cho anh ta năm phút, nếu quá thời gian đó, tôi sẽ giãm nát xương anh ta!”, Thư Thái đốt điếu thuốc, mặt không cảm xúc, nói.