Giọng điệu quá ngông cuồng. Nhà họ Lương cảm thấy quá bất ngờ. Lương Khánh Tùng cũng hoang mang.
Trong nhận thức của họ, thực lực của nhà họ Thư mạnh hơn của thần y Lâm. Những cũng chỉ mạnh hơn chứ chưa tới mức có thể chèn ép được.
Giọng điệu của Thư Thái thật sự quá khoa trương. Nhà họ Thư có năng lực mạnh như vậy sao?
“Cái gì?”
Vệ Yến cũng không hề khách khí, lập tức hét lớn: “Thư Thái, mong anh chú ý lời ăn tiếng nói. Nếu như anh dám sỉ nhục chủ tịch của chúng tôi thì đừng trách sao chúng tôi không khách khí đấy”.
“Dương Hoa à? Hừ, các người tưởng mình lợi hại lắm sao? Đối với nhà họ Thư chúng tôi, Dương Hoa và chó mèo chẳng có gì khác nhau cả. Tôi muốn giết thì sẽ. Các người tưởng mình là ai?”, Thư Thái lắc đầu, cười khinh thường.
“Anh...”, Vệ Yến tái mặt, tức run nhưng không làm gì được. Lâm Chính đang chữa trị cho Lương Huyền Mi ở bên trong. Cô ta không thể vào làm phiền được.
Nếu ra tay thì một cô gái sao có thể là đối thủ của Thư Thái chứ? Không bật lại được thì đành đứng đó trừng mắt mà thôi.
“Tính giờ đi”, Thư Thái bước tới một cái ghế đặt bên cạnh và ngồi xuống hút thuốc.
“Vâng”, người bên cạnh hô lên.
Mọi thứ trở lại yên lặng. Thế nhưng ai cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Thư Thái biết Lương Huyền Mi đang ở bên trong. Người của hắn nhìn thấy Lâm Chính đưa Lương Huyền Mi vào.
Chỉ cần Lương Huyền Mi còn thì không sợ Lâm Chính không hiện hình.
“Ông Hai, cậu chủ nhà họ Thư khoa trương quá? Xem ra cậu ta không coi thần y Lâm ra gì thật rồi. Nếu thần y Lâm tức giận xử lý Thư Thái rồi nhà họ Lương bị liên lụy thì phải làm sao?”, người nhà họ Lương bên cạnh khẽ nói với Lương Khánh Tùng.
“Cậu nói đúng. Thư Thái quá đáng quá. Nhưng cậu ta cũng không phải kẻ ngốc. Cậu ta cũng là một trong những người có tiếng ở Yên Kinh. Nếu không có bản lĩnh thì có thể được nhắc đến không?”, Lương Khánh Tùng nói giọng khàn khàn.
“Ông Hai, ý của ông là..”
“Mấy ngày trước tôi nghe nói nhà họ Thư có qua lại với một nhân vật tai to mặt lớn. Chắc là muốn hợp tác với người đó. Tôi thấy có lẽ do mục đích của bọn họ đã đạt được, họ có chỗ dựa nên mới ngông cuồng như vậy”.
“Thật à?”
“Không tin à? Cậu không phát hiện ra gần đây nhà họ Thư luôn tham giá mua đấu giá các món bảo vật sao? Chắc chắn là để tặng cho nhân vật đớ”
“Bọn họ nói là tặng cho ông cụ Thư...”
“Chẳng qua là che mắt thiên hạ thôi. Ông cụ Thư bằng nào tuổi rồi, lớn hơn tối tới 30 tuổi đấy.
Người lớn tuổi vậy rồi còn dùng bảo bối làm cái gì?"
“Ông Hai nói đúng...vậy chúng ta...phải làm thế nào?”
“Đừng vội...tùy cơ ứng biến. Lập tức thông báo. cho gia chủ để bọn họ về".
“Vâng”, người nhà họ Lương âm thầm hành động.
Năm phút nhanh chóng trôi qua. Thư Thái dập điếu thuốc trong tay.
“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì đừng có trách tôi”, nói xong, Thư Thái quay qua nhìn người ở phía sau. Người này hiểu ý, lập tức đi về phía căn phòng.
“Các người định làm gì vậy? Đứng lại”, Vệ Yến tức giận quát và định ngăn lại.
Thế nhưng cô ta vừa lao tới thì đã bị tát sấp mặt. Cô ta định bò dậy thì bị người này ghì mạnh xuống.
“Đưa hết bọn họ đi. Tìm được Lương Huyền Mi, truyền thông tin ra ngoài, báo cho Lâm Chính. Nếu Lâm Chính còn không xuất hiện thì dìm bọn họ xuống hồ phía Nam cho tôi”, Thư Thái ung dung đứng dậy: “Đồng thời, đưa Dương Hoa vào danh sách đen. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Dương Hoa trở thành kẻ địch của chúng ta. Rõ chưa?”
“Vâng thưa cậu chủ”, người nhà họ Thư đáp lại
Cạch...Đúng lúc này một người nhà họ Thư bước tới trước căn phòng và đạp mạnh cửa. Thần y Lâm đang chữa trị cho Lương Huyền Mi bỗng chau mày.
“Cậu chủ, bên trong có một nam một nữ. Người nam không giống thần y Lâm. Còn người nữ thì chính là Lương Huyền Mi”, người này liếc nhìn rồi hô lớn.
“Đưa Lương Huyền Mi ra đây”, Thư Thái thản nhiên nói
“Dạ”, người nhà họ Thư gật đầu, sải bước tới đẩy Lâm Chính ra và vực Lương Huyền Mi dậy.
Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì...Bụp...Lâm Chính đạp một đạp khiến kẻ này bay bật ra đập mạnh vào. cửa, chảy máu đầu.
“Hả?”, nhà họ Thư giật mình. Lương Khánh Tùng cũng bàng hoàng. Thư Thái liếc nhìn người đàn ông bị đạp vỡ đầu và nheo mắt: “Thú vị đấy...người ở trong đó mau ra đây cho tôi”.