Trong màn đêm.
Trên boong tàu máu rải đầy đất, Lâm Chính đứng sừng sững trước mặt Phương Kỳ Lân.
Kazumura hơi sửng sốt. Người này là ai? “Anh là Phương Kỳ Lân đúng không?”.
Lâm Chính nhìn Phương Kỳ Lân không rõ nhân dạng kia, ngồi xổm xuống, thản nhiên nói.
“Là... Là tôi...”, Phương Kỳ Lân vô thức nói.
“Sao các anh lại biến thành thế này? Còn nữa, các anh chạy đến đây làm gì?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi
Phương Kỳ Lân há miệng, không biết trả lời thế nào. Kazumura ở bên này lạnh lùng lên tiếng: “Cậu là ai? Cũng đến tìm chết có phải không?”.
“Không phải, tôi đến theo cuộc hẹn quyết đấu với Nakagawa Yokoichi”, Lâm Chính nói.
“Ồ... cậu là thần y Lâm?”, Kazumura Kazuto híp mắt lại, cười thành tiếng: “Không ngờ cậu lại dám đến đây? Hay! Hay lảm! Nếu vậy, chúng tôi cũng không cần phái người đến Long Quốc giết cậu! Ha ha ha ha....
Nói xong, Kazumura Kazuto không hề do dự, vung kiếm Samurai chém thẳng tới đầu Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cẩn thận”.
Phương Kỳ Lân gào lên thảm thiết.
Nhưng không kịp nữa.
Kazumura Kazuto vung kiếm quá nhanh.
Gần giống như tia chớp, vượt qua tốc độ âm thanh.
Đợi đến khi hắn hét ra tiếng, kiếm đã đến gần đầu Lâm Chính.
Ngay khi kiếm sắp chém xuống đầu Lâm Chính... Keng! Một tiếng vang to rõ truyền ra.
Thanh kiếm Samurai đột nhiên dừng lại, dừng giữa không trung.
Nhìn kỹ lại thì hóa ra là hai ngón tay của Lâm Chính đã kẹp lấy kiếm Samurai.
“Cái gì?”.
Phương Kỳ Lân sửng sốt.
“Không thể nào!”.
Kazumura Kazuto kinh ngạc, cả người run rẩy. “Ông tên Nakagawa Yokoichi à?”.
Lâm Chính buông ngón tay ra, thản nhiên hỏi. “Không phải... Tôi không phải Nakagawa Yokoichil”
Kazumura Kazuto trở nên nghiêm nghị, lặng lẽ thu kiếm, chuẩn bị chém tiếp.
Ngay lúc đó, Lâm Chính đột nhiên vung tay, đánh gãy thanh kiếm Samurai sắp sửa giơ lên.
Keng!
Kiếm Samurai sắc bén đáng sợ bỗng chốc bị Lâm Chính dùng tay không đánh gấy.
Kazumura Kazuto kinh hãi vội vàng lùi về sau.
Nhưng còn chưa kịp lùi ra, Lâm Chính đã vung tay chộp. lấy cổ ông ta, nâng ông ta lên.
“A... buông... buông tôi ra... Chết tiệt... Buông tôi ra.... Kazumura Kazuto bị Lâm Chính nâng lên giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ, hai tay quơ điên cuồng, không.
ngừng giãy giua.
“Ông không phải Nakagawa Yokoichi, vì sao lại chém tôi, muốn chết hay sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, lực tay không lơi lỏng mà đột nhiên tăng thêm.
“Không... Đừng... Không... Ư...”. Kazumura Kazuto đau đớn la lên, nhưng giọng nói càng lúc càng khàn, cổ ông ta biến dạng, khuôn mặt cũng méo mó, trông rất đau khổ.
Sức lực của Lâm Chính vẫn tiếp tục tăng thêm, không hề có ý định buông tay.
Cuối cùng...
Phựt!
Tiếng động quái dị vang lên.
Đầu Kazumura Kazuto chợt lăn xuống khỏi cổ, lăn mấy vòng trên mặt đất, dừng trước mặt Phương Kỳ Lân.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tròng mắt Kazumura Kazuto gần như lòi ra khỏi hốc mắt kia tràn ngập vẻ kinh hoàng.
Anh vặn đứt cổ Kiếm Thánh!
Đó là thần y Lâm sao?
Đó là thần y Lâm khiến người người kính nể đấy sao?
Phương Kỳ Lân vô cùng kinh hãi, nhìn con người giống như anh hùng trước mặt mình, đầu óc trống rỗng.
“Mình lại... nói người như vậy là kẻ nhát gan?”.
“Ha ha, anh ta mà là kẻ nhát gan? Mình mới là kẻ nhát gan! Mình mới là kẻ hèn nhát!”.
“Mình lại còn muốn thay anh ta xuất chiến?”. “Ha ha..". “Mình đúng là kẻ ngốc...”
Phương Kỳ Lân hơi suy sụp tinh thần, quỳ dưới đất vừa khóc vừa cười.
Hắn không ngờ việc này lại có kết quả như vậy.
“Anh không sao chứ? Không sao thì năm đây một lúc, tôi đi xử lý tình hình ở bên kia trước!”.
Lâm Chính nói, quay người đi.
“Không, thần y Lâm, xin hãy đợi một lát!”.
Phương Kỳ Lân dùng hết sức lực gào lên.
“Sao vậy?”
Lâm Chính quay đầu.
Phương Kỳ Lân hét lên: “Thần y Lâm! Anh không được. đi, bên đó có một người còn mạnh hơn Kazumura Kazuto vô số lần. Người đó đã đánh bại Hồng Vũ minh chủ chỉ trong
một chiêu. Nếu anh đi qua đó nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, anh không được đi!".
Lâm Chính nhíu mày, sau đó nói: “Yên tâm, tôi sẽ giải
quyết nhanh thôi!”. Anh nói xong thì cất bước đi.
Đúng lúc này, Phương Kỳ Lân dùng tay trái đầy vết thương níu chân trái Lâm Chính lại, hét lên: “Thần y Lâm, anh không được đi, anh sẽ mất mạng đấy!".
“Phương Kỳ Lân...".
“Bây giờ người đó và các Ninja vẫn chưa phát hiện ra anh, xin anh hãy nhập cảnh đi đánh bại Nakagawa, hoặc là rời khỏi đây. Dù thế nào, anh cũng không được đi! Không được..", Phương Kỳ Lân gọi, miệng toàn máu.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn hắn, khẽ lắc đầu, tránh thoát khỏi tay Phương Kỳ Lân, lao vọt đi, tiến về phía tàu sân bay ở xa xa.
“Không!”.
Tiếng la thảm thiết của Phương Kỳ Lân vang vọng giữa bầu trời đêm.