Vì sao lại như vậy? Vì sao?
Hồng Vũ minh chủ đã chết, lần này e rằng thần y Lâm cũng có đi không có về.
Vì sao?
Phương Kỳ Lân đau khổ đập đầu xuống đất.
“Phương Kỳ Lân, sao mày lại vô dụng như vậy? Sao lại hèn nhát như vậy? Nếu mày có thể mạnh hơn chút, võ kỹ cao hơn chút, chuyện cũng không đến nỗi này!”.
7W sao...
Tinh thần hẳn gần như đã đến điểm tới hạn suy sụp.
Mặc dù Phương Kỳ Lân vô cùng kiêu ngạo, nhưng hẳn là một người có ơn tất báo.
Không thể trợ giúp Lâm Chính khiến hăn cảm thấy vô cùng tự trách.
“Nhất định phải nghĩ cách cứu thần y Lâm! Nhất định phải cứu anh tai”.
“Có rồi!".
Phương Kỳ Lân đột nhiên nghĩ ra điều gì, cố hết sức dùng tay trái lấy điện thoại để trong túi trái ra.
Hắn muốn gọi cho nhân viên Chính phủ Long Quốc, xin Chính phủ Long Quốc có thể ra mặt tiếp viện, nhưng hắn không có số liên hệ trực tiếp với Chính phủ Long Quốc.
Trong lúc bất đắc dĩ, hắn nghĩ tới cách đơn giản nhất.
Đăng bài!
Hãn lập tức mở 4G, lên diễn đàn võ thuật lớn nhất Long Quốc, chuẩn bị đăng bài.
Nhưng nghĩ lại làm như vậy cũng quá chậm. Livestream mới là cách đúng đản!
Tuy nhiên, nếu mở live, hắn chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, mọi người sẽ nhìn thấy bộ dạng khó coi của hn...
Làm sao đây? Phương Kỳ Lân cực kỳ rối rằm.
Nhưng chẳng lâu sau, hẳn vẫn lựa chọn từ bỏ tôn nghiêm, mở live.
“Có ai không, có ai đó không? Ai giúp tôi liên hệ với Chính phủ Long Quốc xin bọn họ nhanh chóng cử quân đội đến vùng biển quốc tế được không? Thần y Lâm sắp không xong rồi, chúng tôi sắp tiêu rồi!”.
Phương Kỳ Lân la hét trong phòng livestream.
Phòng livestream mới mở không có bóng người, nhưng chẳng mấy chốc, đã có lác đác người dân mạng vào phòng.
“Không phải là Phương Kỳ Lân đó sao?”.
“Người đăng bài tuyên bố sẽ thay mặt thần y Lâm đi đấu với Nakagawa?”.
“Trời ạ, Phương Kỳ Lân sao vậy? Sao anh ta... lại ra nông nỗi đó?”.
“Trên người không còn chỗ nào lành lặn..”. “Chẳng lẽ anh ta thua rồi?”.
Người dân mạng kinh ngạc không thôi, láo nháo gửi bình luận hỏi.
Nhưng Phương Kỳ Lân không trả lời câu hỏi của bọn họ.
“Mọi người ai có thể liên hệ với quân đội Long Quốc không? Thần y Lâm đang gặp nguy hiểm! Thần y Lâm đang gặp nguy hiểm! Xin hãy nói Chính phủ điều quân đội đến tiếp viện, nhanh lên..”.
Phương Kỳ Lân gào lên xé họng.
Người dân mạng đều sửng sốt.
Nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của Phương Kỳ Lân, chẳng mấy chốc bọn họ đã hiểu ra gì đó.
Chỉ sợ đội nghĩa sĩ mà Hồng Vũ minh chủ dẫn đầu... gặp nạn rồi.
“Tôi không có phương thức liên lạc với Chính phủ Long Quốc”.
“Tôi chỉ có thể giúp anh báo cảnh sát”. “Xin lỗi, chúng tôi cũng không có cách nào”.
“Anh có ổn không..”.
Người dân mạng lực bất tòng tâm, thay nhau gửi bình luận.
Nhìn bình luận trong phòng livestream càng lúc càng nhiều, tìm Phương Kỳ Lân cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
Không ai có thể giúp hăn. Hản chỉ có thể dựa vào chính mình! “Bỏ đi".
Phương Kỳ Lân nghiến chặt răng, ném điện thoại xuống đất, sau đó cố hết sức, gian nan đứng dậy.
Hai chân và một tay hắn đã bị thương, máu chảy đầm đìa, đau đớn khó có thể chịu đựng.
Nhưng dựa vào ý chí, hẳn vẫn có thể đứng lên. “Nếu các người không giúp được cho thần y Lâm, vậy. thì... tôi sế giúp anh ta! Thần y Lâm đã cứu tôi, tôi phải báo
đáp anh ta”.
Phương Kỳ Lân thở hổn hển nói, ánh mắt dán chặt vào †àu sân bay ở xa xa, sau đó bước từng bước về phía ấy.
Mặc dù hẳn biết mình không còn bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn ân nhân của mình
chết!
Dù là rất nhỏ nhặt, nhưng hắn cũng phải cố hết sức đi giúp thần y Lâm!
Nhưng ngay khi hẳn đến sát boong tàu.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...
Trên boong tàu sân bay ở xa xa vang lên chuỗi tiếng nổ kịch liệt.
Sau đó giữa thân tàu sân bay khổng lồ nứt ra hoàn toàn, sau đó con tàu khổng lồ bắt đầu chìm xuống từng chút một.
Tàu sân bay đắm tàu rồi! Phương Kỳ Lân sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn. Vùt!
Một luồng sáng đột nhiên bay ra từ tàu sân bay đang chìm xuống, đập mạnh lên boong tàu phía sau lưng hẳn.
Ẩm!
Ngay lập tức, boong tàu bằng sắt của chiếc tàu sân bay. lập tức nổ tan tành
Đồng tử Phương Kỳ Lân co lại, gian nan quay đầu. Chỉ một cái nhìn ấy, cả người hắn đã ngây ra. Luồng sáng bay ra đó lại là một cái đầu người.
Đầu người không phải của ai khác, mà chính là đầu của Ashina đã rời đi lúc trước..
“Anh ổn chứ?”.
Lâm Chính nhảy vọt từ xa tới, đáp xuống bên cạnh Phương Kỳ Lân, thản nhiên hỏi.