“Em biết ngay là anh không biết mà, đó là một tông phái luyện võ. Nghe nói người trong đó toàn là cao thủ võ lâm rất lợi hại, mạnh hơn võ quán ở bên ngoài không biết bao nhiêu lần, rất tài giỏi”, Tô Nhu giải thích qua điện thoại.
“Em muốn đến đó làm gì? Không lẽ em muốn học võ? Em lớn tuổi thế rồi, học chắc sẽ rất phí sức”, Lâm Chính không nhịn được nói.
“Cái gì mà học võ? Em không có hứng thú với mấy trò đánh đấm, em đi vì dự án ở đó”, Tô Nhu nói.
“Dự án?”.
“Đúng, nghe nói trên núi Cùng Châu Phái có một loại thực vật tên là Thanh Lam Hoa rất hiếm có. Sản phẩm điều chế từ phấn hoa của loài hoa đó có hiệu quả cải thiện làn da phụ nữ rất lớn. Có khảo sát nói rằng sau núi Cùng Châu Phái rất thích hợp để trồng Thanh Lam Hoa, nếu em có thể đàm phán với Cùng Châu Phái, để bọn họ bán mảnh đất đó cho em, vậy thì em sẽ có thể trồng Thanh Lam Hoa liên tục. Nhờ vào sản phẩm đó đủ để Quốc tế Duyệt Nhan một bước lên trời, thậm chí có thể sánh ngang với Dương Hoa!”.
Nói đến đó, tâm trạng Tô Nhu hơi kích động.
Lâm Chính không hề nghi ngờ về việc đó.
Tuyệt đối không được đánh giá thấp phụ nữ.
Nếu Tô Nhu thật sự có thể dựa vào Thanh Lam Hoa sản xuất ra một loại sản phẩm có hiệu quả cải thiện làn da, mỹ dung dưỡng nhan thì chắc chắn sẽ rất được chào đón, tất nhiên sẽ còn bán ra quốc tế.
Lúc đó, thực lực của Quốc tế Duyệt Nhan sẽ không ai dám coi thường.
“Nói vậy là em muốn anh đi cùng em một chuyến, làm vệ sĩ của em?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Em cũng chưa tiếp xúc với Cùng Châu Phái, không biết người trong đó thế nào. Em thấy hình như anh cũng có chút bản lĩnh, có anh đi cùng em cũng yên tâm hơn”, Tô Nhu nói.
“Ha ha, được, lúc nào chúng ta đi?”.
“Bây giờ đi luôn! Bây giờ còn chưa có nhiều người biết tin này, nếu lần lữa, tin tức truyền ra, e là người nhắm tới khu đất đó sẽ nhiều vô số. Chúng ta mua nó trước một bước thì chuyện gì cũng ổn”.
“Được, em đang ở đâu? Bây giờ anh sẽ tới chỗ em!”.
“Em đợi anh ở đường Quảng Tân!”.
“Được!”.
Lâm Chính cúp máy, lập tức đi đến đường Quảng Tân.
Tô Nhu đang xem hợp đồng ở trên đường, đợi Lâm Chính đến nơi, cô lập tức bắt taxi tới sân bay.
Trai qua giai đoạn điều dưỡng thời gian này, khí sắc Tô Nhu đã tốt hơn nhiều, gương mặt trắng bệch đã có chút hồng hào, đôi môi anh đào cực kỳ quyến rũ. Cô mang một cặp mắt kính không gọng, vẫn đang chuyên chú xem hợp đồng thu mua trong tay, không hề qua loa.
Lâm Chính liếc nhìn cô, không khỏi thở dài.
Người phụ nữ này tuy yếu ớt, nhưng tính cách thật là mạnh mẽ.
“Thời gian qua anh đã đi đâu?”.
Tô Nhu đang xem hợp đồng bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Chính sửng sốt, cười đáp: “Đi đâu được chứ? Đi loanh quanh đây đó, không có việc gì thì đến hiệu thuốc của Lạc Thiên giúp đỡ”.
“Anh cũng nhàn rỗi lạc quan nhỉ?”, Tô Nhu liếc anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Lâm Chính nhìn thấy mà hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.
Hai tiếng sau, hai người đáp máy bay ở thành phố Tây Lâm phía Đông Nam của Long Quốc.
Tô Nhu đã đặt taxi công nghệ từ trước, hai người đi xe đến thẳng núi Cùng Châu.
Núi Cùng Châu xanh rì, đường núi dốc đứng hiểm trở, xung quanh không có người ở, thị trấn gần nhất cũng phải đi xe khoảng bốn mươi phút mới đến núi.
Lúc xe đi đến giữa lưng núi, tài xế dừng lại.
“Hai anh chị, xe không lên núi tiếp được nữa. Trên núi này có một Cùng Châu Phái, người ở đó đều luyện võ, bọn họ rất bài xích người ngoài. Lần trước có một vài người thích leo núi không cẩn thận vào môn phái của bọn họ, bị đánh đến mức dở sống dở chết rồi ném xuống núi. Nếu tôi lái lên đó, e là cả người lẫn xe sẽ tiêu đời, chặng đường còn lại hai người tự đi nhé”, tài xế bất đắc dĩ nói.
“Hả? Đáng sợ vậy sao?”.
“Cô lên núi làm gì? Nếu là du lịch thì tôi khuyên cô nên đổi nơi khác đi”.
“Tôi tìm người của Cùng Châu Phái bàn chút chuyện…”.
“Vậy cô phải khách sáo một chút, chọc giận bọn họ thì không xong. Bọn họ có thế lực lớn lắm, cảnh sát cũng không làm gì được”.
“Vậy à… Được, cảm ơn bác tài”.
Tô Nhu trả tiền, sau đó xuống xe, đi bộ lên núi.
Đường núi như thế này đối với Lâm Chính mà nói không tính là gì, nhưng người suốt ngày ngồi trong văn phòng, ít khi tập luyện thể chất như Tô Nhu mà nói lại dài đằng đẵng.
Đi được mười mấy phút, Tô Nhu đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi đầm đìa.
“Có cần anh cõng em đi không?”.
Lâm Chính cười hỏi.
“Không cần, em có thể đi lên được trên đó!”, Tô Nhu khẽ cắn răng đáp lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Chính cười khổ lắc đầu, không nói gì thêm.
Vù!
Hai người còn chưa đi thêm được mấy bước, một chiếc xe Bentley màu đen đột nhiên lái tới, sau khi đi qua hai người họ, xe đột nhiên phanh gấp dừng lại.
Trên xe có bốn người, toàn bộ đều là nam.
Bọn họ liếc nhìn hai người, khi nhìn thấy Tô Nhu, ai cũng sáng mắt lên.
“Sư huynh, cô gái kia đẹp thật, còn xinh đẹp hơn cả đại sư tỷ!”, người lái xe cười hì hì quan sát Tô Nhu.
“Thú vị đấy!”, người mặc võ phục để tóc dài ngồi ở ghế lái phụ liếc nhìn Tô Nhu, hô lên: “Hai người có việc gì vậy?”.
“Chúng tôi là người Giang Thành, muốn lên núi cầu kiến chưởng môn của Cùng Châu Phái, có chút chuyện muốn nói với chưởng môn”, Tô Nhu thở dốc, cười gượng nói.