“Người Giang Thành sao?”, người đàn ông ngồi tay lái phụ liếc nhìn hai người và hỏi: “Các người tìm chưởng môn của chúng tôi làm gì?"
“Ồ? Vị này là người của Cùng Châu Phái sao?”, Lâm Chính bước tới, mỉm cười hỏi.
“Sư huynh của chúng tôi đang hỏi anh đấy. Ai bảo anh đi hỏi vậy? Câm miệng. Ngoan ngoãn chút đi, nếu không chúng tôi đánh phế đấy”, người đàn ông đang lái xe chỉ tay vào mặt Lâm Chính.
Thái độ của đối phương vô cùng ác liệt khiến Tô Nhu cảm thấy mất tự nhiên. Thế nhưng lần này cô tới bàn chuyện kinh doanh nên đương nhiên không muốn để xảy ra chuyện. Cô vội nói: “Lâm Chính,, đừng nói nữa, để em nói chuyện với họ”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu. Anh cũng không so đo với họ, chỉ nhìn người đệ tử kia.
“Các vị! Thật xin lỗi! Chồng của tôi không hiểu quy tắc, mong các vị lượng thứ”, Tô Nhu mỉm cười: “Tôi tự giới thiệu, tôi là giám đốc của công ty Duyệt Nhan ở Giang Thành, tên Tô Nhu. Đây là chồng tôi, Lâm Chính. Lần này chúng tôi tới là vì muốn bàn với chưởng môn của các vị vài việc liên quan tới mua lại khu đất trồng hoa Thanh Lam, không biết các vị có thể nói với chưởng môn không?”
“Vùng đất trông hoa Thanh Lam sao?”, người đàn ông giật mình.
“Chính là miếng đất sau núi của tông môn chúng ta à?”
“Đây hình như là nhóm thứ chín tới đây rồi đấy, thú vị...”
“Tôi thấy con bé đó cũng không tệ, đưa nó lên trước đã?”
“He he...”, bọn chúng nói nhỏ. Tô Nhu không nghe rõ. Chỉ có Lâm Chính là nghe được.
Một lúc sau, sau khi đã thương lượng xong thì tên nào tên đấy nhe răng cười, lướt nhìn Tô Nhu một lượt. Đôi mắt chúng ánh lên vẻ ham muốn khiến Tô Nhu vô thức lùi lại.
“Cô Tô Nhu phải không? Cô muốn tìm chưởng môn của chúng tôi chứ gì? Được, không thành vấn đề, thế này đi, cô lên xe với chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa cô đi gặp chưởng môn”, người đàn ông ngồi sau cười hi hi, sau đó thì bước xuống xe nhường chỗ cho Tô Nhu.
“Thật sao? Cảm ơn mọi người”, Tô Nhu mừng lắm, lập tức cùng Lâm Chính lên xe. Thế nhưng khi anh vừa làm vậy thì có hai người lập tức chặn anh lại.
“Ây ây, anh làm cái gì vậy?”
“Lên xe chứ làm gì?”
“Lên gì mà lên. Anh coi Cùng Châu Phái của chúng tôi là gì thế? Tưởng rằng muốn tới là tới được sao? Chúng tôi chỉ mời cô Tô Nhu. Còn anh, ở đây đợi đi”, người đệ tử lên tiếng.
Tô Nhu nghe thấy vậy vội nói: “Các vị, Lâm Chính không chỉ là chồng mà còn là trợ lý của tôi nên anh ấy phải đi cùng. Nếu không, chúng tôi rất khó bàn hợp đồng được, mong các vị để anh ấy đi cùng tôi”.
Mấy người kia nghe thấy vậy thì chau mày và nhìn nhau. Người sư huynh lập tức mỉm cười: “Để anh ta đi cùng đi, anh ta cũng chẳng làm được gì đâu”.
“Được, vậy thì lên xe đi”, người đệ tử còn lại cảm thấy không cam tâm.
Hai người họ lên xe đi về Cùng Châu Phái. Lối vào Cùng Châu Phái trông vô cùng hoành tráng, đó là hai cánh cửa cỡ lớn bằng đồng. Trên cánh cửa được lắp hệ thống cảm ứng. Xe chạy tới là chúng tự động mở ra. Phía sau cánh cửa là tầm hơn chục đệ tử đang canh giữ, vô cùng nghiêm ngặt.
“Xem ra người của Cùng Châu Phái có tiền gớm. Đến cả đệ tử cũng lái Bently thế này. Tô Nhu anh thấy lần này chúng ta mà mua bán, nếu không bỏ ra số tiền lớn thì không lấy được miếng đất đó đâu".
“Bằng mọi giá phải lấy được. Đây là cơ hội vực dậy của Duyệt Nhan, em không thể bỏ lỡ được”, Tô Nhu kiên quyết.
Chiếc xe lượn một vòng. Các vị đệ tử thấy chiếc xe đều cung kính cúi mình. Xem ra người sư huynh ngồi trên chiếc xe này cũng có địa vị khá cao ở Cùng Châu Phái. Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước một sân nhỏ.
“Đây là nơi chưởng môn ở sao, trông cũng giản dị quá”, Tô Nhu liếc nhìn và mỉm cười.
“Ai nói với cô đây là nơi chưởng môn ở. Đây là nơi tôi ở”, người sư huynh kia hừ giọng.
Tô Nhu giật mình: “Đây không phải nơi chưởng môn ở, vậy anh...đưa tôi tới đây làm gì?”
“Tôi là đại sư huynh trong Cùng Châu Phái. Phương án về hợp đồng của cô cần bàn với tôi trước. Tôi thấy hợp lý sẽ báo cáo cho chưởng môn, rõ chưa?”
Người sư huynh nói tiếp: “Lập tức sắp xếp phòng cho tôi, nhanh lên”.
Nói xong hắn nghênh ngang đi vào trong. Tô Nhu tái mặt. Phòng riêng sao? Cô đương nhiên hiểu điều đó có nghĩa là gì.
“Cô còn ngây ra đó làm gì? Đi vào theo đi chứ? Không muốn bàn hợp đồng hay gì?”, người đệ tử bên cạnh cười hi hi.
Tô Nhu vừa giận vừa ngại, cô bặm môi: “Các vị nếu không có thành ý bàn bạc thì thôi. Tôi còn có việc, không ở lại lâu nữa”, nói xong cô kéo Lâm Chính xuống xe, định rời đi.
Thế nhưng mấy người đệ tử lập tức vây họ lại: “Sao thế, tưởng đây là nhà cô thích đến thì đến sao? Còn nói sư huynh của chúng tôi lừa cô. Vào đó ngay cho tôi”, một người đệ tử chỉ vào bên trong và quát.
“Các người định làm gì vậy? Tôi...tôi cảnh cáo các người, nếu làm loạn thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy”, Tô Nhu tái mặt, run rẩy nói.
“Cảnh sát sao? He he, cô gái. Đây là Cùng Châu Phái, không phải là Giang Thành của cô. Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, nếu không thì đừng trách chúng tôi bất lịch sự với con gái”, người đệ tử cười lạnh.
Nói xong, cả đám lại tiến lên. Tô Nhu thất sắc. Lâm Chính kéo cô lại, khẽ nói:”Đừng sợ, có anh đây”.