TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2254 TÔI ĐÃ ĐOÁN ĐƯỢC BA PHẦN RỒI"

Lâm Chính được đưa đến phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.

“Không có sự phân phó của Thánh Nữ thì không được tự ý ra khỏi cửa, nếu không giết không tha!”, người của đảo Thần Hỏa dẫn anh đến lạnh lùng nói một câu, rồi đóng cửa rời đi.

Lâm Chính lắc đầu, chẳng thèm đếm xỉa đến người này, tự lấy châm bạc và thuốc trên người ra, bắt đầu trị thương.

Sự bình phục thần tốc ở bên cạnh dòng nham thạch là nhờ dược hiệu của Tạo Thánh Đan mà Lâm Chính chuẩn bị trước. Đan dược này có thể khiến cơ năng trong người và khả năng hồi phục của Lâm Chính tăng vọt, thậm chí có thể khiến một số cơ quan không thể tái sinh mọc ra, nhưng cái giá phải trả rất đắt, sẽ khiến người ta trúng độc.

Thế nên không đến lúc quan trọng thì Lâm Chính sẽ không dùng tới thuốc này.

Sở dĩ anh dùng thuốc, một là muốn nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, hai là muốn khiến người của đảo Thần Hỏa kinh ngạc sợ hãi.

Bây giờ xem ra hiệu quả rất tốt.

Sau khi bôi thuốc và châm cứu, Lâm Chính liền làm một giấc để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cho đến khi chạng vạng tối.

Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa ầm ĩ vang lên.

Lâm Chính đang say sưa giấc nồng bị tiếng ồn làm tỉnh, anh mở bừng mắt ra, nhìn về phía cửa: "Ai vậy?".

"Mở cửa, Thánh Nữ có lời mời", người ngoài cửa nói to.

Lâm Chính vô cùng khó hiểu, chạy ra mở cửa, chỉ thấy một người của đảo Thần Hỏa đang đứng bên ngoài, lạnh lùng nói: "Mau đi theo tôi, Thánh Nữ đã bày tiệc, muốn khoản đãi anh".

Nói xong liền xoay người rời đi.

"Khoản đãi tôi?", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên: "Đang yên đang lành, sao Thánh Nữ lại làm vậy?".

"Anh hỏi nhiều thế? Đi nhanh lên!", người kia mất kiên nhẫn quát.

Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi vẫn đi theo.

Người kia nhanh chóng dẫn anh đến một tòa kiến trúc to lớn được xây ở sườn núi chính giữa đảo.

Lúc này trong tòa nhà, rượu thơm ngào ngạt, thịt thơm nức mũi.

Hai bên điện đường đã bày hai dãy bàn, thức ăn đầy ắp trên bàn, các tinh nhuệ cấp cao của đảo Thần Hỏa đều đang ngồi trước bàn nói chuyện phiếm, nhưng không ai động đũa, dường như đang chờ ai đó.

Còn Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn mặc bộ đồ đỏ rực, ngồi ngay ngắn ở bên trên giống như nữ hoàng, tay cầm ly rượu, yên lặng quan sát mọi người bên dưới.

"Khởi bẩm Thánh Nữ đại nhân, thần y Lâm đã đến!", người của đảo Thần Hỏa bước tới ôm quyền.

"Ban ngồi".

"Vâng".

Người kia lại ôm quyền, rồi ngoảnh sang nói: "Mời!".

Lâm Chính nhìn vị trí, chỉ còn một chỗ bên cạnh Thánh Nữ, liền hỏi với vẻ khó hiểu: "Tôi ngồi ở đó sao?".

"Đương nhiên", Thánh Nữ gật đầu.

"Được".

Lâm Chính cũng không khách sáo, sải bước đi tới ngồi xuống.

Người của đảo Thần Hỏa ở hai bên đều thầm nhíu mày.

"Người này không chút khách sáo gì cả!".

"Cũng không thèm cảm ơn Thánh Nữ đại nhân, hắn không biết đây là ân điển của đại nhân sao?".

"Người ngông cuồng như vậy e là không rời khỏi đảo Thần Hỏa được rồi".

Mọi người xì xào bàn tán.

Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa tới bọn họ, mà ngoảnh sang cười nói: "Sao Thánh Nữ đại nhân lại mở tiệc khoản đãi tôi thế? Theo lý mà nói thì tôi và đảo Thần Hỏa vẫn đang trong mối quan hệ là kẻ thù thì phải?".

"Không có cái gì gọi là kẻ thù hay không kẻ thù cả, trước khi sư tôn quyết định kết quả, thì vẫn chưa thể xác lập mối quan hệ giữa chúng ta. Sở dĩ tôi mở tiệc khoản đãi thần y Lâm cũng là vì kính phục y thuật của thần y Lâm thôi", Thánh Nữ bình tĩnh đáp.

"Vậy sao?".

Lâm Chính đánh giá Thánh Nữ một lượt, khóe môi bỗng nhếch lên. Hình như anh hiểu ra gì đó, liền khẽ gật đầu: "Thú vị, thú vị..."

Thánh Nữ nghe thấy thế, đôi lông mày lá liễu liền nhíu lại, bình thản hỏi: "Thần y Lâm thấy thú vị vì chuyện gì vậy?".

"Thánh Nữ đại nhân biết rõ còn cố hỏi? Cô bày bữa tiệc này để làm gì, tôi đã đoán được ba phần rồi", Lâm Chính cười nói.

Thánh Nữ nghe thấy thế liền nổi hứng, cười nhạt nói: "Được, vậy anh nói tôi nghe xem nào".

Nụ cười của cô ta đúng chuẩn câu hồn đoạt phách, khiến trời đất thất sắc.

Ngay cả Lâm Chính cũng không khỏi có chút thất thần.

Nhan sắc này e là phải Tô Nhu mới so sánh được, hơn nữa Tô Nhu không có khí chất đặc biệt như cô ta, đó là khí chất mà người luyện võ đã trải qua phong ba sinh tử mới có...

Lâm Chính thở hắt ra một hơi, thầm kêu lợi hại, sau đó mới đáp: "Mục đích Thánh Nữ đại nhân bày tiệc chỉ là để khám bệnh".

"Tôi có bệnh gì?".

"Bệnh của cô rất không rõ ràng, tỳ, tâm, phế, cốt, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng nếu quan sát kĩ, thì vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối. Đây là một loạt vật chất là độc mà không phải độc, theo tôi đoán thì có khả năng là di chứng gây ra do cô tu luyện thuật Hỏa Viêm của Thần Hỏa Tôn Giả trong nhiều năm. Thực ra, không chỉ có cô, mà tất cả những người ở đây đều bị vậy, nhưng bọn họ không bị nặng như cô", Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời, đôi mắt Thánh Nữ liền sáng lên.

"Thần y Lâm không hổ là thần y hàng đầu đương thời, quả nhiên lợi hại. Đúng vậy, tôi quả thực bị bệnh, là di chứng để lại do luyện thuật Hỏa Viêm, cực kỳ khó loại bỏ. Mỗi tháng tôi sẽ phát bệnh một lần, mỗi lần đều cần sư tôn dùng khí kình trấn áp cho tôi mới có thể an toàn vượt qua, nếu không sẽ vô cùng đau đớn như bị xẻo thịt. Nếu không kịp thời trấn áp, thậm chí còn có khả năng mất mạng. Ngày mai chính là ngày tôi phát bệnh, thần y Lâm, anh có cách gì chữa được bệnh cho tôi không? Nếu anh chữa khỏi, tôi nhất định sẽ nói đỡ mấy lời với sư tôn, giữ mạng cho anh, được không?", Thần Hỏa Thánh Nữ nói rất nghiêm túc.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Vô phương cứu chữa!".

"Anh nói cái gì?", Thần Hỏa Thánh Nữ lại nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh nhìn ra được bệnh của tôi nhưng lại không chữa được? Anh đang đùa tôi sao?".

"Thánh Nữ đại nhân, tôi đâu có gan đùa giỡn cô, tôi nói thật nhé, có một cách chữa, nhưng... chắc chắn cô sẽ không dùng cách này, nên thực ra đúng là vô phương cứu chữa", Lâm Chính bình thản đáp.

Đọc truyện chữ Full