Thánh Nữ nghe thấy thế thì cực kỳ không vui.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh tanh, nhìn Lâm Chính chằm chằm: "Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, mục đích tôi giữ anh ở lại cũng là để anh chữa khỏi bệnh cho tôi, nếu không anh nghĩ mình có thể sống được đến bây giờ sao? Người của đảo Thần Hỏa đều biết tôi không có tính kiên nhẫn. Bây giờ anh chỉ có một cơ hội, hoặc là dốc hết sức chữa khỏi bệnh cho tôi, hoặc là chờ sư tôn xuất quan, anh sẽ phải chôn cùng Trình Ngạn Sinh! Anh tự chọn đi!".
Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu: "Thánh Nữ đại nhân muốn tôi khám bệnh, sao tôi dám làm trái lời chứ? Được, bây giờ tôi sẽ chữa trị cho cô, nhưng hi vọng Thánh Nữ đại nhân có thể phối hợp với tôi. Nếu cô không chịu phối hợp, thì cho dù là thần tiên cũng không chữa được cho cô đâu".
"Sao tôi có thể không phối hợp chứ?".
Thánh Nữ bình thản nói, nhưng dường như cô ta nghĩ ra gì đó, trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: "Thần y Lâm, anh nói cách chữa trị của anh trước đi".
"Thải độc!".
"Thải độc? Thải kiểu gì?".
"Lấy độc trị độc, tôi thấy nham thạch trên đảo là môi trường tự nhiên để tôi luyện Dung Nham Châm. Tôi sẽ đến miệng núi lửa tôi luyện 100 cây Dung Nham Châm, tôi sẽ dùng khí bao bọc những cây châm này, thiêu cho nó đỏ bừng lên, giống như một cây châm được làm từ nham thạch nóng chảy vậy. Sau đó lại đâm chúng lên toàn thân Thánh Nữ, lợi dụng nhiệt độc trên những cây châm bạc này để ép độc tố trong người Thánh Nữ ra ngoài. Số độc tố này sẽ đào thải ra ngoài thông qua làn da của Thánh Nữ đại nhân. Lặp đi lặp lại hai liệu trình như vậy, thì Thánh Nữ đại nhân có thể hồi phục hoàn toàn", Lâm Chính nói.
"Như vậy thì có gì khó khăn chứ? Tôi còn tưởng là quá trình chữa trị khó khăn đến mức nào, khiến người ta khó chấp nhận đến mức nào chứ? Nếu vậy thì tại sao tôi lại không phối hợp với anh?", Thánh Nữ bình thản nói, hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
Lâm Chính ghé lại gần hơn, nhỏ giọng nói: "Thánh Nữ đại nhân, hình như cô vẫn chưa nghe rõ những lời tôi nói. Tôi nói là phải dùng châm bạc đâm khắp người cô, đồng thời phải để độc tố đào thải ra ngoài qua da, cô hiểu chưa?".
Thánh Nữ nghe thấy thế thì nhíu mày, lập tức hiểu ra.
Cô ta im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Thế nên... ý của anh là..."
"Trừ khi Thánh Nữ đại nhân đồng ý cởi bỏ hết quần áo, nếu không không thể tiến hành chữa trị được", Lâm Chính cười đáp.
"Khốn kiếp!".
Thánh Nữ nổi giận, bàn tay thon nhỏ trắng nõn đập mạnh xuống bàn.
Rắc!
Chiếc bàn cùng với đồ ăn thức uống lập tức biến thành bột mịn.
Sảnh tiệc vừa rồi còn ồn ào huyên náo lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngoảnh sang nhìn Thánh Nữ, không ai biết có chuyện gì xảy ra, ai nấy đều không dám thở mạnh.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình thản như không, tiếp tục uống rượu.
Thánh Nữ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, phất tay áo bỏ đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại đổ dồn mắt về phía Lâm Chính.
"Chắc chắn là thằng chó chết này chọc giận Thánh Nữ đại nhân!".
"Chết tiệt!".
"Tại sao Thánh Nữ đại nhân không giết quách hắn đi?".
"Yên tâm đi, sớm muộn gì tên này cũng sẽ chết, hơn nữa tôi đảm bảo hắn sẽ chết rất khó coi".
Người của đảo Thần Hỏa bàn tán xôn xao, ai nấy trừng mắt lườm nguýt Lâm Chính, cực kỳ bất mãn.
Lâm Chính phớt lờ bọn họ, thản nhiên ngồi ăn thịt uống rượu.
Nhưng cơm no rượu say xong xuôi mới có người đi tới, ôm quyền nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, Thánh Nữ đại nhân mời anh đến Thánh Nữ Đường bàn chuyện quan trọng".
"Ồ".
Lâm Chính có chút ngạc nhiên, anh nhìn sắc trời dần tối, im lặng một lát rồi gật đầu nói: "Anh về bẩm với Thánh Nữ, tôi chuẩn bị một chút rồi qua".
"Được".
Người kia rời đi.
Lâm Chính xoay người trở về phòng, chuẩn bị châm bạc và thuốc thang, rồi mới đến Thánh Nữ Đường.
Nơi được gọi là Thánh Nữ Đường chính là chỗ ở của Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cả Thánh Nữ Đường có 100 người hầu gái, đều dùng để hầu hạ Thánh Nữ.
Đây không phải là nơi mà người bình thường có thể vào, đệ tử mà Thần Hỏa Tôn Giả tự hào nhất là Thần Hỏa Thánh Nữ. Ông ta luôn coi cô ta như con gái để nuôi nấng dạy dỗ, điều kiện dành cho cô ta cũng hậu hĩnh nhất, không ai có thể sánh được, thế nên quy mô xây dựng của Thánh Nữ Đường không kém gì chính điện.
Lâm Chính là đàn ông, đương nhiên không được tùy tiện vào Thánh Nữ Đường, tuy có sự cho phép đặc biệt của Thánh Nữ, nhưng muốn vào vẫn phải soát người một lượt.
Sau khi chắc chắn không có gì, Lâm Chính mới được cho vào.
Nhưng Lâm Chính vừa đặt chân vào Thánh Nữ Đường.
Rầm!
Cánh cửa to lớn của Thánh Nữ Đường đóng sầm lại.
Sau đó bên trong đèn đuốc sáng trưng, một tuyệt sắc giai nhân mặc đồ đỏ rực đi ra.
Đó chính là Thần Hỏa Thánh Nữ.
Lâm Chính kinh ngạc nhìn cô ta: "Thánh Nữ đại nhân... cô nghĩ kĩ rồi sao?".
"Chẳng có gì là nghĩ kĩ hay không cả, để giữ mạng thì tôi bắt buộc phải chữa trị", Thánh Nữ bình thản đáp.
"Vậy thì tốt, cô yên tâm, những người làm bác sĩ như chúng tôi đối xử bình đẳng, tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân. Đương nhiên, bệnh nhân cũng không được giấu bệnh sợ thầy, càng đừng vì chút chuyện nhỏ mà không chịu phối hợp chữa trị, dù sao thân thể cũng là của mình", Lâm Chính cười nói.
"Thần y Lâm, những lời hoa mĩ thì khỏi cần nói nữa, tuy tôi tiếp nhận việc chữa trị, nhưng tôi không chấp nhận phương án chữa trị mà anh nói", Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu nói.
Lâm Chính sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy.
"Nếu vậy thì cô phải mời người khác chữa cho rồi".
"E là không ai có thể chữa cho tôi được! Anh yên tâm, anh cần chữa thế nào thì cứ làm thế ấy, tôi chỉ cần anh thay đổi một chút thôi", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Thay đổi cái gì?".
"Cầm lấy".
Thần Hỏa Thánh Nữ ném cho anh một mảnh vải, bình thản nói: "Lát nữa anh hãy bịt mắt châm cứu cho tôi, rõ chưa?".
"Bịt mắt châm cứu?".
Lâm Chính sửng sốt, sau đó bật cười: "Thánh Nữ đại nhân đang nói đùa sao? Tuy bình thường khám bệnh tôi có thể bịt mắt, nhưng bệnh của cô không phải bệnh thông thường, mỗi một châm đều phải cực kỳ thận trọng. Bịt mắt? Nếu xảy ra sơ sót gì, cô có thể lập tức mất mạng, cô muốn dùng tính mạng của mình để đánh cược với y thuật của tôi sao?".
Ánh mắt của Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng: "Tôi là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa, là đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả! Nếu để anh nhìn hết thân thể thì đảo Thần Hỏa chúng tôi biết giấu mặt vào đâu? Sư tôn biết giấu mặt vào đâu? Tôi không thể chấp nhận được!".
"Vậy thì tôi xin phép!", Lâm Chính ôm quyền, xoay người định đi.
"Đứng lại!", Thần Hỏa Thánh Nữ quát lớn.
"Thánh Nữ đại nhân, cô không chịu phối hợp, mà còn bắt tôi chữa trị? Cô không cảm thấy là mình đang làm khó tôi sao? Tôi là bác sĩ, một khi ra tay là trong mắt chỉ có bệnh nhân, không có bất cứ tình cảm nam nữ gì cả! Cô muốn chữa thì chữa, nếu không muốn chữa thì để tôi đi, nếu không được thì cứ giết tôi đi, đừng sỉ nhục tôi như vậy nữa, được không?", Lâm Chính cũng mất kiên nhẫn quát lại.
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận.
Chưa bao giờ có ai dám ăn nói với cô ta như vậy.
Nếu là bình thường thì cô ta đã xé xác đối phương, rồi giết cả nhà người ta rồi.
Nhưng bây giờ, cô ta không thể nổi giận được.
Nếu không chữa trị, ngày mai phát bệnh cô ta sẽ sống không bằng chết.
Huống hồ cô ta cũng có nỗi khổ khó nói, bởi vì nóng lòng sốt ruột, muốn nhanh chóng luyện võ thành tài, cô ta không chỉ tu luyện quá độ, mà còn đi đường tắt, khiến di chứng nặng nề hơn người khác nhiều. Thực ra sư tôn bảo cô ta dừng tu một năm trước khi bế quan, nhưng cô ta không nghe lời, mà vẫn tu luyện thuật Hỏa Viêm quá độ, đến mức di chứng đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Lần này có thể vượt qua được hay không cũng là vấn đề.
Nếu không chữa trị tận gốc, chỉ e vượt qua được lần này, thì lần sau cũng khó vượt qua...
Nghĩ đi nghĩ lại, Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng, lớn tiếng đáp: "Được! Tôi sẽ làm theo lời anh nói! Mau lăn lại đây chữa cho tôi đi!".