Tại đỉnh núi Thần Hỏa. Thần Hỏa Tôn Giả ngồi ghế, vừa uống trà vừa nhìn ra biển lớn phía xa.
Bên ngoài toàn là những đệ tử tinh nhuệ. Bên dưới núi có không ít các đệ tử khác đang quan sát. Bọn họ không quá kỳ vọng vào trận đấu này bởi vì kết quả đã được định sẵn. Điều mà họ kỳ vọng là được chứng kiến Thần Hỏa Tôn Giả ra tay. Bọn họ muốn được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của vị thần này.
Thế nhưng chưa hết một tiếng mà Lâm Chính đã có mặt. Đám đông quay qua nhìn thì phát hiện ra anh không khác gì trước đó.
Lẽ nào người này không sử dụng y thuật để gia tăng thực lực sao? Bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Anh bước tới, đám đông nhường đường.
“Tôn Giả, chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính đứng sau lưng Tôn Giả, điềm đạm lên tiếng.
“Nhanh vậy à? Tôi tưởng cậu sẽ kéo dài thời gian chứ”, Thần Hỏa Tôn Giả từ từ đứng dậy, nhìn Lâm Chính như nhìn con sâu cái kiến.
“Vậy đã là chậm lắm rồi đấy”, Lâm Chính nói.
“Tại sao không biết trân trọng những giây phút cuối cùng của cuộc đời thế?”
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, chắp tay sau lưng và nói: “Quy tắc rất đơn giản, nếu cậu có thể ghim một cây châm lên người tôi thì tôi thua. Còn cậu, thì khỏi phải đưa ra quy tắc với tôi vì sợ rằng một châm của tôi thôi cũng đủ khiến cậu chết ngắc rồi”.
“Nếu tôi không chết thì sao?”
“Thì bản tôn vẫn thua”.
“Vậy chẳng phải là không công bằng”.
“Còn không công bằng sao? Vậy cậu muốn thế nào?”
“Mỗi người 10 châm đi, nếu tôi ghim trúng ông 10 châm thì ông thua. Còn ngược lại thì tôi thua, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông sững sờ nhìn anh như nhìn một thằng ngốc.
Thánh Nữ cũng bàng hoàng, một lúc sau cô ta thầm hừ giọng. Đúng là chán sống.
Có vẻ tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
Thần Hỏa Tôn Giả chỉ bật cười ha ha: “Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu thật sự rất thú vị. Cậu có biết bị trúng 10 châm của tôi thì sẽ như thế nào không?”
“Chắc là không chết được”.
“Ha ha, được! Xem ra cậu muốn trải nghiệm một cách chết khác người rồi. Tôi đồng ý. Chúng ta dùng 10 châm để phân thắng bại”.
“Vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói sau đó lấy từ trong người ra một túi đứng châm, mở ra và ghim vào eo mình. Số châm đó có màu đen, phát ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời.
“Chất liệu làm châm của cậu thật đặc biệt”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Châm của Tôn Giả thì sao?"
“Châm của tôi à, lát nữa cần sẽ lấy ra, hà tất phải lo lắng”, ông ta mỉm cười rồi vung tay.
Phụt phụt…Miệng núi lửa bắt đầu bắn phụt lên, nóng rực. Đồng thời nham thạch cũng sôi lên sùng sục và bắt đầu tạo thành hàng nghìn cây châm theo một phương thức đặc biệt. Số châm này bay tới gần ông ta và lơ lửng trong không gian.
Đám đông trố tròn mắt. Nhìn số châm bằng nham thạch dày kín, ai cũng há hốc miệng.
Nếu chúng mà ghim trúng thì Lâm Chính không khác gì một cái tổ ong. Đây chính là thủ đoạn của Thần Hỏa Tôn Giả sao?
Đúng là chẳng khác gì thần tiên…
“Thần y Lâm, cậu thấy châm của tôi thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả mỉm cười.
Lâm Chính nhìn và lắc đầu: “Chẳng ra làm sao”
“Cái gì?”, câu nói của Lâm Chính khiến đám đông bất ngờ.
“Ồ”, Hòa Thần Tôn Giả cũng ngạc nhiên.
Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm ông ta và nghiêm túc nói: "Võ học thì tôi không bằng ông nhưng châm thuật thì tôi chưa từng sợ ai cả. Thần Hỏa Tôn Giả, hôm nay, e rằng là ông thua mất rồi”.
Sự tự tin trước giờ chưa từng có tỏa ra từ Lâm Chính. Dù đối diện với một vị võ giả tuyệt đỉnh của Long Quốc thì Lâm Chính cũng chẳng sợ.
Đám đông cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đúng là điếc không sợ súng mà. Có người dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt Tôn Giả. Đó là một lời khiêu khích táo bạo.
Anh ta điên rồi. Thần y Lâm thật sự bị điên rồi.
Có rất nhiều người run bắn lên. Bọn họ kinh hãi nhìn Tôn Giả. Chắc chắn là ông ta đang giận lắm và lát nữa ông ta sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết chết thần y Lâm.
Thực tế đúng là như vậy. Thần Hỏa Tông GIả đứng im nhìn Lâm Chính. Nhưng sự im lặng đã đủ để thể hiện cơn lửa giận của ông ta.
Câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến đám đông sục sôi: “Tôn Giả, ông không hiểu về châm, tôi cũng không thể bắt nạt ông được, vì thế tôi nhường cho ông ra tay trước đấy”.
Dứt lời, đám đông tưởng đầu sắp nổ tung…
“Cậu…bảo tôi ra tay trước?”, Thần Hỏa Tôn Giả tức tới mức bật cười.
“Sao? Không được à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Ha ha, được! Có thể chứ. Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.
Thần Hỏa Tôn Giả bật cười ha ha, phóng ra sát khí vô cùng hùng hậu. Ông ta không còn tỏ ra khách sáo nữa.
Vụt vụt…Vô số châm nham thạch lao về phía Lâm Chính như một cơn mưa…