Dung nham nóng chảy trút xuống như mưa, rơi lên người Lâm Chính.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh sợ đến mức liên tục lùi về sau, đâu dám đến gần?
Cảnh tượng như vậy đổi lại là người bình thường đã sợ đến mức nằm liệt tại chỗ.
Nhưng Lâm Chính không có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn dung nham rơi xuống, đột nhiên vung tay, một luồng khí tức giống như lốc xoáy dâng lên.
Vù!
Toàn bộ châm trong túi châm đeo ở thắt lưng anh bay ra, được luồng khí tức đó điều khiển. Hết cây này đến cây khác xếp thành một con rồng bằng châm, xoay vòng tròn trên đỉnh đầu.
Lộp bộp…
Châm dung nham rơi xuống bị con rồng bằng châm đó ngăn lại, không có châm nào đâm trúng Lâm Chính.
Rồng châm há to miệng, nghiền nát vô số châm dung nham.
“Wow!”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Thần y Lâm chặn được rồi!
Phải biết rằng đây là đòn tấn công của Thần Hỏa Tôn Giả!
Trong mắt bọn họ, đó là đòn tấn công của thần linh!
Sao người phàm… có thể đỡ được đòn tấn công của thần linh?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn rồng châm xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Chính, không tin nổi nói: “Không ngờ châm bạc lại có thể dùng như vậy, thú vị thú vị, xem tôi đây!”.
Nói xong, ông ta lại vung tay, dung nham cuồn cuộn sôi trào dâng lên thành một cột dung nham lao thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành muôn vàn cây châm dung nham. Tiếp đó chúng hợp lại, cũng hóa thành một con rồng dung nham, xoay tròn trên không trung.
Lâm Chính nhìn chằm chằm rồng dung nham một lúc. Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả không định tiếp tục lãng phí thời gian, chỉ tay ra.
Vù!
Rồng dung nham rít gào bay đi, bổ thẳng tới Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng dùng rồng châm nghênh đón.
Hai con rồng đánh giết nhau trên không, cảnh tượng cực kỳ ảo diệu hoành tráng.
Người đời đâu ai từng thấy cảnh tượng như vậy? Ai nấy đều há hốc miệng, mở to mắt, nhìn đến ngây ngốc.
Hai con rồng quấn lấy nhau, đánh đến mức không thể tách ra.
Nhưng suy cho cùng chúng cũng không phải vật sống, mà là do hai người dùng khí ngưng tụ. Hai con rồng nhìn như đánh đến mức ngươi sống ta chết, thực tế vẫn là khí kình của Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả đối chọi nhau.
Mặc dù Lâm Chính rất mạnh, nhưng trước mặt nhân vật đáng sợ như Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không là gì cả. Hai con rồng đánh nhau khoảng hai mươi mấy chiêu, cuối cùng…
Ầm!
Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên.
Con rồng châm mà Lâm Chính ngưng tụ bị rồng dung nham của Thần Hỏa Tôn Giả xé nát.
Châm bạc rơi đầy trời.
“Không biết trời cao đất dày! Anh ta thật sự nghĩ rằng mình có thể là đối thủ của sư tôn về khí kình sao? Sư tôn chúng ta còn chưa dùng sức, nếu dùng sức thì tên họ Lâm kia chắc đã chết không toàn thây”.
“Đúng vậy, đọ khí kình thì sư tôn không có đối thủ, tên họ Lâm kia là cái thá gì?”.
“Còn định liều chết chống cự?”.
“Thật nực cười”.
Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh miệng núi lửa châu đầu ghé tai nhau, tràn đầy sự khinh thường.
Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nhìn Lâm Chính, không hề nương tay, một đòn đánh nát rồng châm, sau đó lập tức điều khiển rồng dung nham đánh xuống.
Ầm!
Rồng dung nham hung dữ đáng sợ bổ nhào về phía Lâm Chính, muốn nuốt chửng anh không chừa lại xương.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc...
Vù vù vù…
Châm bạc của Lâm Chính từ trên trời rơi xuống như được một luồng sức mạnh nào đó khống chế, dường như tất cả đều có ý thức, đột nhiên lao vọt đi, nhắm thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả ở phía xa.
“Hả?”.
Thần Hỏa Tôn Giả cực kỳ kinh ngạc.
“Sư tôn cẩn thận!”.
Người xung quanh cũng kêu lên.
Một loạt châm bạc bay tới, muốn đâm vào Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả lại không để tâm, khẽ quát một tiếng.
Ầm!
Một luồng tiên thiên cương khí che phủ cơ thể ông ta.
Độ mạnh cương khí này rất đáng sợ, có thể sánh với tiên thiên cương khu.
Dù châm của Lâm Chính có nhanh mạnh có sắc bén, nhưng khi chúng đánh lên cương khí lại không đâm xuyên được chút nào.
Đòn tấn công của Lâm Chính bị chặn lại.
Một số người thở phào.
Nhiều người không cảm thấy bất ngờ. Vì trong mắt bọn họ, Thần Hỏa Tôn Giả là thần linh, là tồn tại vô địch.
Một người vô địch thì sao lại thất bại được? Sao lại bị người khác làm bị thương được?
Bọn họ mỉm cười quay sang nhìn Lâm Chính.
Thần Hỏa Tôn Giả đã chặn được châm của Lâm Chính, còn Lâm Chính thì sao?
Anh có thể tránh thoát được rồng dung nham nóng bỏng đáng sợ đó không?
Đó là do Thần Hỏa Tôn Giả dùng khí điều khiển, hùng hậu mạnh mẽ mức nào?
Người bình thường hoàn toàn không thể chặn được.
Thế nhưng!
Điều khiến mọi người cảm thấy khó tin đã xuất hiện.
Rồng dung nham bay tới, Lâm Chính lại… không chuyển động!
Phải!
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như Thần Hỏa Tôn Giả, đứng ở xa xa hờ hững nhìn rồng dung nham lao tới, tựa như hoàn toàn không để mắt tới con rồng đó.
Mọi người sửng sốt.
Rồng dung nham càng lúc càng gần, sắp sửa đánh trúng Lâm Chính.
Vào lúc mấu chốt…
Roạt!
Rồng dung nham đột nhiên tan biến, tất cả đều rơi xuống trước mặt Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Hiện trường xôn xao.
Rồng dung nham được Thần Hỏa Tôn Giả điều khiển đang yên lành sao lại tan biến?
Là do Lâm Chính làm sao?
Không thể nào! Anh không thể nào có thực lực đó!
Chẳng lẽ là Thần Hỏa Tôn Giả mềm lòng tha cho anh một mạng?
Chuyện này càng không thể!
Thần Hỏa Tôn Giả tàn bạo đến thế nào, coi mạng người như cỏ rác, ông ta đã bao giờ mềm lòng?
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang Thần Hỏa Tôn Giả.
Lúc này mới phát hiện… Thần Hỏa Tôn Giả có gì đó bất thường…
Chỉ thấy sắc mặt ông ta trở nên không mấy tự nhiên, người lùi về sau nửa bước, sau đó chậm rãi nhấc chân lên, cởi giày ra.
Lần này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, trên bàn chân phải của Thần Hỏa Tôn Giả… lại có một cây châm bạc.
Hóa ra khi rồng dung nham sắp đâm vào Lâm Chính, châm của Lâm Chính… cũng đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả, dẫn đến khí tức ông ta hỗn loạn, rồng dung nham mới tan rã rơi xuống.
“Sư tôn?”.
“Sao… Sao có thể?”.
“Sao châm lại đâm vào đó được?”.
“Lòng bàn chân… Chẳng lẽ là từ dưới đất?”.
Bọn họ kinh ngạc.
“Không sai, chính là từ dưới đất”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Lúc châm bạc của tôi rơi xuống phát động tấn công đến Thần Hỏa Tôn Giả, thật ra có một châm không tấn công mà rơi xuống đất, từ dưới đất đâm trúng Thần Hỏa Tôn Giả! Cương khí của Tôn Giả bảo vệ được phía trước người, nhưng không bảo vệ bàn chân, cho nên đã trúng châm của tôi!”.
Anh nói xong, tất cả mọi người đều trợn to mắt như chuông đồng…
Không ai tin!
Không ai chấp nhận được!
Sự tồn tại vô địch trong lòng bọn họ… lại… bị trúng châm của người khác!
“Sư… Sư tôn…”.
“Không thể nào…”.
“Chắc chắn là giả…”.
Có đệ tử không chấp nhận được, giống như tín ngưỡng bị hủy hoại.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại lên tiếng, lạnh lùng quát: “Các người hoảng cái gì? Sư tôn chỉ nhường thần y Lâm mà thôi! Nếu không, sư tôn ỷ lớn hiếp nhỏ chẳng phải sẽ khiến thiên hạ chê cười hay sao?”.
Bọn họ nghe vậy không khỏi gật đầu.
“Không sai, sư tôn chắc chắn đã nhường cho anh ta nên mới để anh ta đâm trúng!”.
“Nếu không thì với thực lực của sư tôn, sao có thể để anh ta có cơ hội?”.
“Nhất định là sư tôn còn chưa nghiêm túc chiến đấu!”.
Những tiếng nói vụn vặt vang lên.
Thần Hỏa Tôn Giả hừ một tiếng, trên mặt không có cảm xúc gì: “Mọi người đừng ồn ào nữa! Lần này là tôi thua rồi!”.
“Hả?”.
Tất cả mọi người không chấp nhận nổi, ai nấy cứ như bị sét đánh…
Thần Hỏa Tôn Giả lại nhận thua?
Đây là chuyện chưa từng có!
Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng: “Ông còn cơ hội chín châm nữa, vì sao lại từ bỏ tại đây?”.
“Chín châm?”.
Thần Hỏa Tôn Giả nghiêng đầu: “Tôi đã nói rồi, cậu đâm trúng tôi một châm, tôi sẽ tha cho cậu!”.
“Nhưng tôi cũng đã nói chúng ta đánh cược mười châm, nên Tôn Giả đại nhân, ông vẫn còn cơ hội!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lúc anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lâm Chính, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Thần y Lâm này chắc chắn là một kẻ điên!