TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2271 “CÁC NGƯỜI LÀ AI?”.

Ngay cả người không hay lướt xem video ngắn như Tô Nhu cũng từng nghe qua người nổi tiếng trên mạng Hòa Dã.

Dù sao bản thân Hòa Dã có rất đông người hâm mộ, báo trên máy tính điện thoại thỉnh thoảng lại có bài viết hoặc về hắn.

Một nhân vật có người hâm mộ đông đảo như vậy muốn bôi nhọ một người bình thường là chuyện rất đơn giản.

Hắn hoàn toàn có thể biến một người vô tội thành người bị thế giới lên án, ai ai cũng ghét bỏ. Cho dù sau này có người chứng minh sự trong sạch cho người đó thì cũng vì dư luận mà không thể rửa sạch nỗi oan hoàn toàn.

Một khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ là vết nhơ, mang tiếng xấu suốt cuộc đời.

Giấy trắng nhuốm mực đen thì không thể tẩy sạch được.

Thấy Hòa Dã vu khống mình, đương nhiên Tô Nhu rất sốt ruột, hét lên: “Tôi nói cho các người biết, các người đừng ăn nói bậy bạ ở đây, cẩn thận tôi kiện các người tội phỉ báng!”.

“Phỉ báng chứ gì? Được! Cô muốn kiện thì kiện đi, nhưng điều kiện là cô phải có chứng cứ chứng minh tôi phỉ báng! Quản lý còn chưa lấy tiền của các người, hơn nữa quản lý cũng không hoan nghênh các người! Vậy không phải các người đang chiếm chỗ ăn chực sao? Tôi phỉ báng các người chỗ nào?”, Hòa Dã cười giễu.

“Anh…”.

Tô Nhu tức đến run người.

“Viết xong dòng trạng thái chưa?”, Hòa Dã nghiêng đầu hỏi thành viên trong đội ngũ ekip.

“Xong rồi anh Hòa Dã, có thể đăng lên bất cứ lúc nào”, người đó cười đáp.

“Tốt lắm!”, Hòa Dã gật đầu, nghiêng đầu cười với hai người họ: “Tôi cho hai người cơ hội cuối cùng, mau cút đi! Nếu còn không cút, tôi sẽ biến các người thành chuột qua đường, người người đuổi đánh!”.

“Cút đi!”.

“Cút nhanh lên!”.

“Biết điều thì cút nhanh lên!”.

Những người khác cũng hô hào, thậm chí có người hâm mộ của Hòa Dã cũng chạy vào hùa.

Tô Nhu không chịu nổi, định kéo tay Lâm Chính rời đi, không chịu cái thiệt trước mắt.

Bốp!

Ngay lúc đó, một tiếng tát to rõ vang lên.

Hòa Dã đứng trước mặt Tô Nhu đột nhiên bị tát xoay tròn tại chỗ, sau đó ngã xuống đất.

Nhìn lại thì là Lâm Chính ra tay!

“Hả?”.

Người ở đây đều giật mình.

“Anh… Anh dám đánh tôi?”, Hòa Dã kinh ngạc nói.

“Tôi đánh anh thì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm Hòa Dã.

“Khốn nạn, là các người muốn chết đấy!”.

Hòa Dã nổi giận, bò dậy gào lên: “Quay lại hết rồi chứ? Chỉnh sửa rồi đăng lên ngay cho tôi, quay thật rõ mặt bọn họ! Đăng lên mạng ngay, để người của Long Quốc thấy được bộ mặt xấu xa của đôi cẩu nam nữ này!”.

Nhân viên chuyên nghiệp phía sau Hòa Dã bắt đầu quay chụp Lâm Chính và Tô Nhu. Đồng thời Hòa Dã cũng đứng dậy, gào khóc chỉ trích hành vi xấu xa của Lâm Chính trước ống kính, diễn như mình là người bị hại vô tội.

“Đừng! Không phải đâu! Các người đừng vu oan chúng tôi…”, Tô Nhu sốt ruột, liên tục giải thích.

Nhưng lời cô nói đâu lọt vào tai đám người Hòa Dã?

Khán giả ở đây đã lấy điện thoại mở app ra, chuẩn bị bình luận, thích video sớm nhất. Vài người lấy điện thoại ra muốn quay, nhưng bị nhân viên ngăn lại.

Đây rõ ràng đã trở thành video độc quyền của Hòa Dã.

“Tiểu Nhu, không cần sợ, không chỉ bọn họ có điện thoại!”.

Lúc này, Lâm Chính lấy điện thoại ra, bắt đầu quay.

Hòa Dã thấy vậy, không khỏi bật cười.

“Anh là cái thá gì, anh nghĩ anh có nhiều người hâm mộ như tôi sao? Cho dù anh có quay đăng lên cũng không ai tin! Mọi người sẽ chỉ nói video của anh đã qua chỉnh sửa cắt ghép, hoàn toàn không có ai nói giúp anh! Còn tôi thì khác, đợi video đăng lên, anh sẽ là chuột qua đường! Anh sẽ bị người người tấn công! Từ nay về sau, anh sẽ sống trong sự ghét bỏ và chửi rủa. Dù là mấy năm sau, mười năm sau sẽ vẫn có người nhắc tới các anh, chửi rủa các anh!”, Hòa Dã cười nhạt nói.

Nhưng Lâm Chính lại hơi nghiêng đầu: “Sao? Lượt theo dõi của anh nhiều lắm à?”.

“Cũng không nhiều, mới có sáu mươi triệu người, đủ không?”, Hòa Dã cười nói.

Giây lát sau, Lâm Chính liên tục lắc đầu: “Không đủ”.

“Sáu mươi triệu người còn không đủ? Anh có biết trên mạng được bao nhiêu người có sáu mươi triệu lượt follow không?”, Hòa Dã mở to mắt, sau đó cười to: “Anh huênh hoang như vậy thì anh có thể nói cho tôi biết, anh có bao nhiêu lượt follow không?”.

“Gần hai trăm triệu”, Lâm Chính nhìn điện thoại rồi nói.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sau đó cả nhà hàng bùng nổ tràng cười.

“Anh ta… Anh ta nói anh ta có hai trăm triệu lượt theo dõi? Ha ha ha, cười chết tôi rồi!”.

“Chắc là hai người ấy nhỉ?”.

Không ai tin, tiếng giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.

Tô Nhu lộ vẻ túng quẫn, âm thầm kéo tay áo Lâm Chính, khẽ nói: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi”.

“Đi? Ha, muộn rồi, video chỉnh sửa xong chưa? Chỉnh sửa xong rồi thì đăng lên cho tôi”, Hòa Dã cười khẩy.

“Vâng thưa anh”, nhân viên trong đội cầm điện thoại thao tác, sau đó cười nói: “Video qua kiểm duyệt rồi! Bên đó sẽ không làm gắt với video của anh!”.

“Chứ sao”.

Hòa Dã nheo mắt nhìn Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tin không? Một phút nữa, ảnh của hai người sẽ lan truyền khắp mạng xã hội, ba phút sau, các người sẽ bắt đầu bị người người mắng chửi, năm phút sau điện thoại của mấy người sẽ bị gọi cháy máy. Mười phút sau, tất cả tin tức của các người, thậm chí là tin tức về bố mẹ anh chị em ruột các người đều sẽ bị đăng lên khắp mạng xã hội! Từ hôm nay trở đi, các người sẽ không còn sống những ngày tháng bình yên được nữa! Đây chính là kết cục của việc đối đầu với tôi!”.

Tô Nhu nghe vậy thì toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nếu thật là vậy, không phải một người sống sờ sờ sẽ bị hủy hoại hay sao…

“Đúng là đáng sợ! Tiểu Nhu, chúng ta đi trước đi, đổi chỗ khác ăn”, Lâm Chính nói, chuẩn bị kéo Tô Nhu tìm nhà hàng khác ăn.

Nhưng người đứng xem ở bên ngoài chặn hai người lại.

“Đi à? Các người đã ăn chực lại còn đánh người mà muốn chuồn đi như vậy? Nằm mơ!”.

“Bắt bọn họ lại, giao cho cảnh sát!”.

“Đúng, bắt bọn họ lại!”.

“Không được để bọn họ chạy!”.

Người xung quanh tràn đầy căm phẫn, nhao nhao hò hét.

Tô Nhu hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.

Cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.

Hòa Dã nheo mắt cười khẩy, thoải mái thưởng thức vẻ mặt hai người họ.

Điều làm hắn hoang mang là phản ứng của Tô Nhu hoàn toàn bình htường, nhưng sao vẻ mặt của người đàn ông kia lại bình thản như vậy, hoàn toàn không hoảng loạn…

Mặc kệ, cứ để những nhân vật quần chúng đầy phấn khích này bắt bọn họ giao cho cảnh sát vậy, thuận tiện quay video, kiếm một đợt “năng lượng tích cực”.

Hòa Dã âm thầm tính toán, đang định nói nhân viên của mình chuẩn bị hành động.

Đúng lúc đó, một nhóm người chạy vào, tách đám đông đang đứng xem ra.

“Tránh ra, tránh ra!”.

“Các người là ai?”.

“Bớt nhiều lời, tránh ra hết cho tôi!”.

Giọng nói mất kiên nhẫn vang lên. Đám đông bị tách ra, sau đó một vài người nam nữ mặc vest đi tới. Ông lão tóc bạc dẫn đầu nhóm người khom lưng trước Lâm Chính.

“Cậu Lâm, tôi là Trần Khánh Tường, CEO của Quân Thịnh. Tôi đã biết sự việc, do chúng tôi tiếp đón không chu đáo đã xúc phạm đến cậu Lâm, mong cậu Lâm rộng lòng tha thứ cho chúng tôi!”.

Cảnh này vừa xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc.

Đọc truyện chữ Full