Lâm Chính cũng không quen người này!
Cảm nhận được khí tức trên người đàn ông này, tuy không mạnh nhưng vẫn là người luyện võ, có điều võ thuật chỉ giới hạn ở chân và bàn chân, có lẽ là vệ sĩ.
Một tên vệ sĩ tìm mình trò chuyện gì chứ?
Lâm Chính vừa định từ chối thì Tô Nhu đứng cạnh đã lặng lẽ dùng khuỷu tay đẩy anh, khẽ nói: “Lâm Chính, người tham gia buổi đấu giá này đều rất có máu mặt, người ta có lòng muốn làm quen với anh! Anh đừng bỏ lỡ cơ hội! Nói không chừng sau này lại có cơ hội hợp tác”.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
Đầu óc Tô Nhu lúc này vẫn đang tập trung vào công việc.
“Vậy em thì sao?”
“Cái gì mà em thì sao? Em lớn vậy rồi, anh còn sợ em đi đâu mất à? Yên tâm, đi đi!”, Tô Nhu tức giận nói.
“Đi đây, đi đây, nếu vợ đại nhân đã nói vậy, vậy thì anh đây muốn trò chuyện gì?”
“Ồ, mời anh qua bên này, chúng ta tán gẫu”, vệ sĩ cười nói, làm động tác mời với Lâm Chính.
Lâm Chính gật đầu, đi về hướng được chỉ.
Hai người đi qua bàn rượu bên cạnh, vệ sĩ rót một ly rượu rồi đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, nhìn tên vệ sĩ, phát hiện tên đó rót rượu cho anh xong cũng chỉ đứng cạnh uống rượu, có vẻ không định nói gì.
“Ồ?”
Lâm Chính nhướn mày, cảm giác rất kỳ quái, nhìn sang bên cạnh mới phát hiện, anh vừa đi đã có một người đàn ông tóc vàng mặc vest lại gần Tô Nhu.
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Bọn họ đang chơi trò điệu hổ ly sơn! Như vậy dễ dàng tiếp cận ra tay với Tô Nhu!
Tô Nhu tỏ vẻ phản cảm nhưng vì không biết thân phận đối phương, không nên đắc tội, chỉ có thể vừa gượng cười vừa từ chối.
“Anh từ đâu tới đây?”, Lâm Chính cũng không vội đi quấy rầy bọn họ, thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Vệ sĩ hơi bất ngờ nhìn Lâm Chính.
“Tao hỏi mày là người của ai? Người bên kia chắc là chủ của mày phải không?”
“Ồ, mày nhìn ra rồi à? Nếu đã hiểu rồi thì ngoan ngoãn ngồi đây uống rượu đi! Đừng nói nhiều, bọn tao là người mà mày không thể chọc vào đâu”, vệ sĩ cười khẩy, ánh mắt khinh miệt.
“Vậy sao? Vậy mày tin không, một lúc nữa chủ nhân của mày sẽ bị người ta đánh gãy một chân rồi ném ra ngoài?” Lâm Chính nói.
“Mày muốn ra tay à? Tao khuyên mày tốt nhất nên cân nhắc năng lực của bản thân! Đừng tự chuốc khổ!”, tên vệ sĩ lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng người lại gần, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Không không không, đừng hiểu lầm! Tao sẽ không ra tay, những người khác sẽ ra tay!” Lâm Chính giải thích.
“Những người khác? Hừ, ai dám ra tay? Mày nghĩ cậu chủ của tao là loại chó mèo gì? Ai dám ra tay thì ông đây sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!” vệ sĩ tức giận nói.
Nhưng giây tiếp theo.
Bốp!
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Mọi người xung quanh sững sờ, nhìn về nơi âm thanh phát ra.
Dịch Tiên Thiên giơ tay, hung hăng liên tục tát vào mặt người đàn ông tóc vàng trước mặt.
Chỉ vài giây ngắn ngủi đã tát bảy tám bạt tai.
Người đàn ông tóc vàng ngơ ngác ôm mặt.
Tô Nhu cũng khiếp sợ.
“Là ông Dịch!”
“Ông Dịch nào cơ?”
“Còn có thể là ai nữa chứ? Dịch Tiên Thiên của Thương Minh đó! Ở Thương Minh ngoại trừ ông Đồng và Hoa phó minh chủ thì ông Dịch là người có trọng lượng nhất!”
“Người kia là người nhà họ Tề phải không? Sao lại chọc vào ông Dịch nhỉ?”
“Nhanh đi tìm gia chủ nhà họ Tề, nói không chừng đã xảy ra chuyện”.
Khách mời đều đang bàn luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cậu chủ nhà họ Tề vẫn đang che mặt giờ mới phản ứng lại.
“Ông Dịch, ông... tại sao ông đánh tôi?”
“Ai cho cậu gây rối ở đây?”, Dịch Tiên Thiên lạnh lùng quát.
“Gây rối? Tôi... Sao tôi có thể gây rối ở đây chứ?”, ánh mắt cậu chủ nhà họ Tề hiện lên vẻ bối rối.
“Đừng nói nhiều, tôi cũng không rảnh dây dưa với cậu ở đây, người đâu!”
“Có!”
“Đánh gãy một chân của tên này cho tôi, xong thì ném ra ngoài!”, Dịch Tiên Thiên quát.
“Rõ!”
Một vài tên tay sai của Thương Minh lao tới, không nói nhiều lời đã ấn Tề Thẩm xuống đất, người bên cạnh lấy một cây gậy, hung hăng nện xuống chân Tề Thẩm.
Răng rắc!
Âm thanh xương gãy phát ra.
“A!!!”
Tiếng kêu thê thảm của Tề Thẩm vang vọng khu vực đấu giá.
Chỉ một lúc sau, Tề Thẩm đã bị ném khỏi khu vực đấu giá.
Tất cả khách mời đều kinh hãi.
“Ông Dịch làm gì vậy? Tề Thẩm gây chuyện gì?”
“Ông ấy... không phải hơi quá sao? Nhà họ Tề là gia tộc có thế lực lớn trong số những gia tộc lánh đời ẩn thế, đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Tề trước mặt mọi người, còn ném người ra ngoài, đây không phải là trắng trợn tát vào mặt nhà họ Tề sao?”
Mọi người tột cùng kinh ngạc.
Nhưng Dịch Tiên Thiên cũng không giải thích gì, xử lý xong Tề Thẩm, ông ta đi chào hỏi các vị khách khác.
Còn tên vệ sĩ bên cạnh Lâm Chính đã trợn mắt há hốc miệng từ lâu.
“Sao có thể như vậy? Cậu chủ bị đánh gãy chân thật sao?”
Hắn lẩm bẩm tự hỏi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu... nhìn Lâm Chính.
“Là... là mày? Có phải do mày làm không?”
“Đương nhiên là tao làm! Dám có mưu đồ với vợ tao, chuyện này e là sẽ không xong dễ dàng vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, vài vệ sĩ của Thương Minh đã đi tới, bao vây tên vệ sĩ, lôi hắn ra khỏi khu vực đấu giá.
“Buông... Buông ra! Khốn nạn! Buông ra!”
Tên vệ sĩ giãy giụa điên cuồng.
Cũng không làm được gì.
Vệ sĩ của Thương Minh có tiêu chuẩn cực cao, năng lực rất khủng khiếp, không phải người mà kẻ chỉ biết khoa chân múa tay như hắn có thể so được.
Chỉ một lát sau, bên ngoài phòng đấu giá vang lên tiếng kêu thảm thiết, khiến khách mời rùng mình.
“Cậu Lâm! Xử lý như vậy đã đủ hài lòng chưa?”, Dịch Tiên Thiên im lặng đi tới, hơi cúi đầu hỏi.
“Năng lực của ông làm tôi hoài nghi sâu sắc, nếu còn có chuyện như vậy, tôi chỉ đành dùng cách của mình đi xử lý!” Lâm Chính lạnh nhạt nói, ánh mắt và giọng điệu đều rét lạnh.
Dịch Tiên Thiên run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Nếu thần y Lâm ra tay, sợ là máu chảy thành sông...
Ông ta vội vàng cúi đầu lần nữa: “Cậu Lâm bớt giận! Tôi đảm bảo sẽ không có người dám quấy rầy cô Tô Nhu nữa! Tôi đảm bảo!”
“Hành động sắp bắt đầu rồi, đừng gây phiền phức nữa, người họ Tề sẽ không gây thêm rắc rối chứ?”
“Tôi sẽ cho người đi cảnh cáo bọn họ! Chắc chắn khiến bọn họ không dám gây thêm rắc rối”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Dịch Tiên Thiên vừa đi, Tô Nhu đã bước nhanh tới.
“Lâm Chính, anh có thấy chuyện vừa rồi không?”, Tô Nhu còn hơi sợ hãi.
“Thấy gì cơ?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Người vừa rồi tiếp cận em ấy, đột nhiên bị ông Dịch đánh gãy chân... Thật đáng sợ”.
“Chắc là người này có xích mích với ông Dịch, không sao, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, không ai để ý chúng ta đâu, lại đây ăn một chút đi”, Lâm Chính cười nói, kéo Tô Nhu sang bàn ăn bên cạnh, gọi một đống thức ăn ngon, thưởng thức ngon miệng.
Cùng lúc đó, người nhà họ Tề đang định đi tới hiện trường đấu giá lại nhận được tin Tề Thẩm bị đánh gãy chân ở đó, ai nấy đều giận tím mặt, tiến thẳng tới hội trường.