TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2273 “ĐỐT QUẦN ÁO?”

Sau khi xảy ra chuyện của Hòa Dã, Lâm Chính và Tô Nhu cũng không còn tâm trạng để ăn cơm, cả hai từ chối lời mời nhiệt tình của Trần Khánh Tường, rồi rời khỏi trung tâm thương mại.

Lâm Chính cũng không quá ngạc nhiên khi thấy thái độ của Trần Khánh Tường.

Thật ra nếu nói về nguồn lực tài chính, tập đoàn Quân Thịnh cũng không kém Dương Hoa là bao, dù sao thì tập đoàn này cũng đã hoạt động hàng trăm năm, bám rễ vô cùng sâu và các mối quan hệ cũng rắc rối phức tạp.

Nhưng ở thế giới này, chỉ dựa vào việc có tiền thôi thì cũng vô dụng.

Tin tức của Trần Khánh Tường hết sức nhanh nhạy, cũng đã từng được chứng kiến thủ đoạn gây chấn động của thần y Lâm.

Nếu cường giả tuyệt thế như vậy mà tức giận ra tay thì tập đoàn Quân Thịnh chắc chắn chịu không nổi!

Nhân vật như vậy, ai dám đắc tội chứ?

Trần Khánh Tường muốn lôi kéo quan hệ với Lâm Chính, nhưng Lâm Chính lại hoàn toàn không có hứng thú.

Hai người đi thẳng tới địa điểm buổi đấu giá.

“Anh có quen biết với Trần Khánh Tường sao?”

Trên đường đi, Tô Nhu tò mò hỏi

“Ông ta là bệnh nhân cũ của anh”, Lâm Chính tùy ý nói.

“Vậy mà anh lại từng khám bệnh cho ông ta sao? Khó trách ông ta lại cung kính với anh như vậy”, Tô Nhu kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, cô gật đầu liên tục: “Em đoán là anh kiếm được không ít tiền từ ông ta nhỉ?”

“Đúng vậy, một người giàu có như vậy, ra tay chắc chắn rất hào phóng”.

“Hừ, tại sao tài khoản của thần y Lâm lại đăng video ở nhà hàng?”

“Anh đã gửi video cho thần y Lâm, nhờ anh ấy đăng lên! Dù Hòa Dã có lợi hại đến đâu thì sao hắn có thể so sánh được với một nhân vật tầm cỡ quốc gia như thần y Lâm chứ?”, Lâm Chính cười nói.

“Anh có thể liên lạc với tài khoản của thần y Lâm sao?”

Tô Nhu vô cùng kinh ngạc.

“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

Vẻ mặt Tô Nhu phức tạp nhìn Lâm Chính, cuối cùng khẽ thở dài, lắc đầu.

Lời đồn ngoài kia càng ngày càng quá đáng, nói em có quan hệ mờ ám với thần y Lâm, vậy mà anh không những không ghen, lại còn giữ liên lạc với người ta, chẳng lẽ anh không đề phòng một chút nào sao?

Tô Nhu suy nghĩ trong lòng, đột nhiên hơi tức giận.

Lâm Chính này, không lẽ anh ấy chẳng hề coi trọng mình chút nào sao?

Em là vợ của anh đấy!

Vậy mà anh lại trò chuyện với tài khoản của người đàn ông có lời đồn mờ ám với vợ mình, không những thế còn thường xuyên liên lạc?

Tô Nhu càng nghĩ càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khó chịu.

“Tiểu Nhu, em làm sao thế?”, Lâm Chính cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, vội vàng hỏi.

“Nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, em không cho phép anh liên lạc với thần y Lâm nữa!”, Tô Nhu tức giận nói.

Lâm Chính sửng sốt, mờ mịt gật đầu: “Được… Được thôi…”

Tô Nhu hừ một tiếng, không thèm nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính không hiểu gì: "Cô gái ngốc này bị làm sao vậy?"

Hai người đi tới ven đường, chuẩn bị bắt taxi.

Lúc này, những người qua đường xung quanh nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn về phía trung tâm mua sắm Thiên Úc, bàn tán sôi nổi.

Tô Nhu liếc mắt nhìn, lập tức bịt kín cái miệng nhỏ nhắn: “Nhìn kìa, trung tâm thương mại Thiên Úc xảy ra hỏa hoạn!”

Lâm Chính cũng thuận thế nhìn theo, thấy những làn khói dày đặc bốc lên ở trung tâm thương mại.

Anh bật cười: “Không phải xảy ra hỏa hoạn, chỉ là đốt một chút quần áo thôi”.

“Đốt quần áo?”

Tô Nhu hơi sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kinh hãi nói: “Không phải chủ tịch Trần lại làm theo lời anh nói, đốt hết tất cả các cửa hàng thời trang nữ ở trung tâm thương mại đấy chứ?”

“Có lẽ là vậy”.

Trần Khánh Tường vẫn khá có thành ý.

Khuôn mặt của Tô Nhu trở nên phức tạp, hít sâu một hơi, hiển nhiên là không thể tiếp nhận.

Lúc này, một chiếc taxi dừng lại ở bên cạnh hai người, Tô Nhu không do dự mà lên xe, đi thẳng về phía địa điểm đấu giá.

Địa điểm đấu giá nằm ở bên cạnh bờ biển của Úc Thành.

Ông Đồng đã thuê vài kilomet bãi cát, dành cả tháng trời cùng với rất nhiều tiền để sắp xếp địa điểm đấu giá.

Khi hai người vừa bước vào khu vực đấu giá, Tô Nhu hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự sang trọng ở đây.

Lâm Chính nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Dịch Tiên Thiên.

“Ôi chao, chủ tịch Tô! Xin chào! Xin chào! Hoan nghênh cô đến đây, xin lỗi vì chỉ có thể tiếp đón từ xa!”

Dịch Tiên Thiên dẫn đầu bước tới, mỉm cười chào hỏi Tô Nhu.

Mặc dù ông ta không phải là người đứng ra tổ chức, nhưng với tư cách là thành viên của Thương Minh, tiếp đón khách mời cũng là nhiệm vụ của ông ta.

"Ông là...”

“À, tôi là Dịch Tiên Thiên đến từ Thương Minh”.

“Thương Minh?”

Tô Nhu kích động, vội vàng vươn tay ra cười nói: “Ông Dịch! Xin chào! Xin chào!”

“Tôi đã sắp xếp chỗ ngồi ở khu khách quý dành cho hai người, cô Tô, lát nữa cô hãy ngồi ở ghế thứ ba ở hàng thứ nhất nhé! Hiện giờ buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu, hai người đi đường vất vả rồi, có thể nếm thử một chút đồ ăn nhẹ!”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.

“Được, được, cảm ơn ông Dịch”, Tô Nhu cảm kích nói.

Dịch Tiên Thiên mỉm cười, bắt tay với Lâm Chính, nhân lúc Tô Nhu không chú ý, hạ thấp giọng nói: “Cậu Lâm, mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng”.

“Khi nào bọn họ ra tay?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Vào thời điểm đấu giá vật phẩm cuối cùng”, Dịch Tiên Thiên thấp giọng nói.

“Người của chúng ta đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”

“Đều đã được sắp xếp xong, chỉ cần cậu ra lệnh, chúng ta có thể khống chế cả buổi đấu giá trong nháy mắt”.

“Được rồi, nghe đây, không được để bại lộ thân phận, tùy cơ ứng biến”.

Lâm Chính hờ hững nói.

Dịch Tiên Thiên hơi cúi người, xoay lưng rời đi.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, tò mò hỏi.

“Nói chuyện phiếm một chút thôi, ông Dịch này quả thật không tệ”, Lâm Chính cười nói.

“Thật sao?”

Tô Nhu tò mò nhìn anh.

Lúc này, một người đàn ông mặc vest mỉm cười tiến tới, Tô Nhu và Lâm Chính đồng loạt nhìn sang.

Còn tưởng rằng người này muốn bắt chuyện với Tô Nhu, nhưng không ngờ hắn lại nói chuyện với Lâm Chính.

“Thưa anh, có thể qua bên này trò chuyện một lát được không?”

“Tôi ư?”

Lâm Chính hơi sửng sốt.

“Đúng vậy, chính là anh”, người đàn ông mặc vest cười nói.

Đọc truyện chữ Full