Nghe thấy tiếng bước chân, Hình Hổ chau mày, lập tức ra hiệu cho Lôi Thần. Lôi Thần lao tới, còn tưởng bên ngoài là người của Hoa An hoặc là ông Đồng nên định thanh trừng. Thật không ngờ vừa mới lao ra thì...Cả người Lôi Thần bay bật trở lại, đập mạnh xuống đất.
Đám đông ngạc nhiên, phát hiện toàn thân Lôi Thần là máu. Lôi Thần co giật, tứ chi bị gãy, tầm ba giây sau thì bất động.
Chết rồi.
“Hả?”, Hình Hổ thất kinh. Ông Đồng và Hoa An cũng ngạc nhiên.
Lôi Thần là một cao thủ tầm cỡ vậy mà bị đối phương giải quyết trong nháy mắt sao? Là ai vậy? Tất cả sợ hãi nhìn ra cửa.
Họ thấy Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên bước vào.
“Ông Dịch", ông Đồng mừng lắm.
Sắc mặt Hoa An trông khá khó coi. Mặc dù ông ta và Dịch Tiên Thiên không có thù địch gì nhưng cũng không qua lại nhiều. Người này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có nguyên nhân.
Dịch Tiên Thiên đanh mặt, nhìn đám đông sau đó chỉ vào ba người và quát; “Hoa An, Đồng Chung, Hình Hổ các người dám tạo mưu gây bất lợi cho Thương Minh, giờ tôi sẽ xử lý các người theo quy tắc”.
“Xử lý sao?”, Hoa An tái mặt. Nụ cười trên khuôn mặt ông Đồng cũng cứng lại. Ông ta lập tức hiểu ra mọi chuyện và bật cười.
“Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi, hóa ra chính là ông đã sắp xếp giết Chính Phong ở buổi đấu giá trước đó. Tôi hiểu rồi. Ha ha…”
“Người giết Chính Phong không phải là người của ông sao?”, Hoa An quay qua trố tròn mắt.
“Sao có thể là người của tôi được? Tôi hỏi ông, tại sao Chính Phong vừa chết thì ông lại tới ngay vậy?”, ông Đồng đanh mắt.
“Có người nói với tôi là Chính Phong bị ông bắn chết nên tôi tới”, Hoa An chau mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Triều Chính Phong vừa chết, ông đã xuất hiện ở cửa, ông không cảm thấy quá nhanh à? Rõ ràng là có người đã nói trước cho ông biết là Triều Chính Phong đã chết, sau đó ông vội tới đây, vừa hay gặp đúng là Chính Phong bị giết chết thật nên ông tưởng là tôi làm”, ông Đồng cười lạnh, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
“Dịch Tiên Thiên, tất cả đều là do ông sắp xếp đúng không?”, Hoa An nghiến răng.
“Nói đúng là là do cậu Lâm sắp xếp”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Cậu Lâm”, bọn họ quay qua nhìn Lâm Chính.
“Cậu Lâm nào?”
“Thần y Lâm của Giang Thành. Các vị chưa nghe nói bao giờ à?"
“Cái gì? Thần y Lâm…”
“Dịch Tiên Thiên, ông cấu kết với thần y Lâm. Ông là kẻ phản bội của Thương Minh", bọn họ chửi rủa.
Hoa An thì khá bình tĩnh. Ông ta chỉ khẽ nói: “Thần y Lâm, chúng ta không thù không oán, tại sao cậu phải châm ngòi đề tạo ra thù địch giữa tôi và ông Đồng. Lẽ nào cậu muốn trừ khử bọn tôi để trở thành minh chủ?”
“Tôi không có hứng thú. Hơn nữa cũng không làm được”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi cảm thấy ông Dịch đức cao vọng trong, các người không xứng. Nếu như để ông ấy trở thành minh chủ thì tôi thấy tương lai của Thương Minh sẽ càng sáng hơn”.
“Cậu…", giờ thì mọi người đã hiểu. Lâm Chính định thông qua Dịch Tiên Thiên để kiểm soát Thương Minh
Bỉ ổi!
“Thương Minh quyết không rơi vào tay đám các người đâu. Ông Đồng, Hình Hổ, chúng ta liên thủ cùng xử lý bọn họ, thanh trừng môn hộ thì thế nào?”, Hoa An nghiến răng.
“Được”.
“Quyết định vậy nhé”, ông Đồng Và Hình Hổ gật đầu. Ba người chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, bọn họ đồng loạt quay đầu bỏ chạy...
Hóa ra bọn họ không định liều mạng với Lâm Chính mà ai cũng hi vọng hai người còn lại sẽ giữ chân được anh, còn mình thì nhân cơ hội tháo chạy.
Lâm Chính lắc đầu, phóng ra ba châm châm. Ba cây châm đâm về hướng của ba người kia. Cả ba người cùng bị châm ghim trúng cùng một lúc. Họ đồng loạt ngã xuống, bất động. Dịch Tiên Thiên nín thở, cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
“Tiếp theo chắc là không cần tôi nói nữa nhỉ”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu Lâm yên tâm. Giờ ông Đồng, Hoa An đã không còn, không ai ở Thương Minh có uy quyền bằng tôi. Chỉ cần tôi lên được vị trí cao nhất thì bọn họ chắc chắn sẽ để tôi làm minh chủ”, Dịch Tiên Thiên chắp tay.
“Yên tâm, tôi sẽ trợ giúp cho ông. Lần này ông làm đẹp lắm. Cầm lấy”, Lâm Chính lấy ra hai viên đan dược.
Dịch Tiên Thiên mừng rỡ nhận lấy, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Ông ta biết trong đó có một viên giúp hòa hoãn độc tố trong cơ thể, còn một viên…
“Đại nhân, đây là gì vậy?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Thuốc tăng tuổi thọ, dùng để cải thiện sức khỏe của ông, đồng thời giúp ông sống thọ thêm một năm”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, Dịch Tiên Thiên vô cùng kích động, vội vàng nuốt viên thuốc. Trong nháy mắt thuốc tăng tuổi thọ đã phát huy tác dụng. Ông ta cảm thấy có một luồng sức mạnh vô tận sôi lên trong cơ thể. Sức mạnh này còn hơn cả lúc thanh niên nữa.
“Cảm ơn đại nhân”, Dịch Tiên Thiên vội quỳ xuống, rưng rưng nước mắt.
Ông ta không thiếu tiền. Giờ sắp trở thành minh chủ thì quyền cũng không thiếu.
Thế nhưng tuổi thọ thì ông ta lại quá thiếu. Ông ta tuổi đã cao, tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. viên thuốc này thì chính là thứ ông ta cần nhất vào lúc này rồi.
“Đứng dậy đi, làm việc cho tôi. Chỉ cần ông đi theo tôi thì tôi đảm bảo ông có thể sóng được hơn trăm tuổi. Sau này nếu y thuật của tôi có được sự đột phá thì có thể khiến ông trường sinh bất lão nữa đấy”.
Dịch Tiên Thiên như muốn phát điên.
Trường sinh bất lão sao? Trường sinh bất lão đấy. Nếu đúng là như vậy thì sao ông ta có thể phản bội Lâm Chính được.
“Đại nhân yên tâm, từ ngày hôm nay, Tiên Thiên sẽ một lòng một dạ phục vụ cậu. Sau này tôi sẽ là con chó của cậu, chỉ trung thành với cậu”, Dịch Tiên Thiên khấu đầu, nước mắt lưng tròng.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì. Thực ra là vẽ một miếng bánh ngon thôi. Trường sinh bất lão sao? Làm gì có chuyện đó...
Những đại y trong truyền thuyết thời cổ đại còn không làm được, Lâm Chính dựa vào cái gì để nghiên cứu ra chứ?
Thế mà Dịch Tiên Thiên vẫn tin. Vì dù sao thì y thuật cua Lâm Chính đã được truyền đi khắp nơi rồi. Anh giống như quỷ thần vậy. Cộng thêm việc nội bộ Thương Minh cũng đã từng đánh giá về y thuật của Lâm Chính, họ từng cho rằng y thuật của anh là tuyệt thế vô song. Do đó đương nhiên là Dịch Tiên Thiên tin tưởng tuyệt đối.
“Được rồi, ở đây giao cho ông xử lý. Tôi đi trước đây, có việc gì thì liên hệ với tôi”, Lâm Chính nhìn đồng hồ rồi lập tức rời đi.
“Cậu đi thong thả”, Dịch Tiên Thiên lại khấu đầu, trông vô cùng cung kính.
Rời đi, Lâm Chính thở phào, anh đang định bắt xe về khách sạn thì bỗng có người xuất hiện ngay sau cột điện.
Rõ ràng là đó Tô Nhu. Lâm Chính ngạc nhiên. “Tô Nhu, sao em lại ở đây…?”