TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2284 “TÌNH HÌNH THẾ NÀO RỒI?”

Sự xuất hiện của Tô Nhu khiến Lâm Chính bất ngờ. Tại sao cô ấy lại ở đây? Lẽ nào…cô ấy đã nhìn thấy mọi thứ rồi? Lâm Chính toát mồ hôi. Anh cảm thấy hơi sợ hãi vì không biết sẽ phải giải thích thế nào.

“Câu này nên là em hỏi anh chứ. Lâm Chính, tại sao anh lại tới đây?”, Tô Nhu đanh mặt.

“Anh…Thì…”, Lâm Chính á khẩu.

“Thẳng thắn với em rồi đúng không? Lâm Chính, anh nói rõ xem anh quen… Dịch Tiên Thiên phải không? Hai người không phải là mối quan hệ bệnh nhân bình thường đấy chứ?”, Tô Nhu bước tới.

Lâm Chính biết là không giấu được đành thở dài, gật đầu: “Tô Nhu, đúng như những gì em nghĩ, anh và dịch Tiên Thiên không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân”.

“Em biết ngay mà, vô duyên vô cớ tại sao em lại nhận được lời mời gia nhập Thương Minh chứ. Chắc chắn là anh đã nói với Dịch Tiên Thiên nên ông ấy mới mời em…Lâm Chính, Dịch Tiên Thiên tại sao lại nể anh thế? Rốt cuộc thân phận của anh thế nào?”, Tô Nhu trầm giọng.

Nghe tới đây Lâm Chính bèn giật mình. Xem ra cô nhóc vẫn chưa biết chuyện anh là thần y Lâm.

Anh suy nghĩ rồi sau đó quyết định chưa vội nói ra sự thật để tránh cô nghi ngờ. Anh nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Nhu thực ra anh là người của Thương Minh”.

“Cái gì? Anh là người của Thương Minh sao?", Tô Nhu thất kinh, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc: “Anh không có công ty, sao có thể gia nhập Thương Minh được?”

“Tô Nhu, em có nhầm không? Gia nhập Thương Minh không nhất thiết phải có công ty, chỉ cần có đủ kiến thức và bản lĩnh về kinh doanh là được. Anh nói với em thế này vậy, số tiền trong thẻ của anh không phải toàn bộ là tiền kiếm được từ khám bệnh mà là anh sử dụng sự thông minh của mình để kiếm tiền. Chính vì vậy anh nhận được sự đánh giá cao từ Thương Minh và họ để anh gia nhập”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu há hốc miệng, trố tròn mắt. Cô cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Một lúc sau cô mới hoàn hồn: “Ôi trời, anh gia nhập hội Thương Minh rồi sao...Không thể nào...”

“Tô Nhu, ý của em là gì? Cứ như chồng của em không xứng gia nhập vào hội Thương Minh vậy”.

“Em không có ý đó, chỉ là...thật bất ngờ. Phải rồi, anh gia nhập hội từ khi nào thế?”

“Đầu năm nay. Anh cũng tình cờ tiếp xúc với hội Thương Minh, sau đó ông Dịch giới thiệu anh vào”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Tô Nhu vẫn không thể tin. Cô khẽ gật đầu, nhếch miệng cười: “Không nhận ra là Lâm Chính của chúng ta lại lợi hại như vậy. Nhưng chuyện này anh giấu em làm gì?”

“Anh sợ em không tin mà. Nói ra thì em lại cho rằng anh chém gió”, Lâm Chính nhún vai.

Tô Nhu đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng: “Sau này em sẽ không thế nữa, sau này anh nói gì em cũng tin”.

“Thật sao?”

“Đương nhiên”.

“Vậy anh nói với em một chuyện, thực ra anh là thần y Lâm”.

“Chuyện này thì hơi quá rồi nha” Tô Nhu trừng mắt.

“Đấy em xem, lại không tin”, Lâm Chính bất lực.

“Được được, em tin. Dù sao anh cũng biết về y thuật mà, gọi là thần y Lâm cũng không sai”, Tô Nhu làm bộ dỗ dành, mỉm cười nhưng rõ ràng là cô không tin. Lâm Chính thở dài.

“Phải rồi Lâm Chính, lần này anh quay lại tìm ông Dịch có chuyện gì vậy?”

“Thương Minh đại loạn, anh cùng ông Dịch xử lý”.

“Tình hình thế nào rồi?”

“Rất tệ. Ông Đồng và Hoa An liên thủ làm phản, hai người chết rồi”.

“Cái gì?”, Tô Nhu thất kinh.

“Tô Nhu, không cần lo lắng. Ông Dịch đã xử lý xong mọi chuyện. Có ông ấy chúng ta không cần phải lo lắng nhiều. Về thôi”, Lâm Chính cười.

“Ừm”, Tô Nhu khẽ gật đầu. Thế nhưng cô gái vẫn lộ vẻ lo lắng. Cô thật không ngờ Thương Minh cũng lại xảy ra những chuyện như thế.

Hai người bắt xe quay về khách sạn. Trên đường về, Lâm Chính lấy điện thoại, lẳng lặng gửi tin cho Dịch Tiên Thiên để ông ta sắp xếp cho mình một thân phận ở Thương Minh Hội. Dịch Tiên Thiên chẳng khác gì gián điệp của anh.

Mặc dù sự việc xảy ra khiến Tô Nhu thay đổi cách nhìn nhận không tốt lắm về Thương Minh nhưng cô phải thừa nhận việc trở thành thành viên của hội sẽ mang đến rất nhiều lợi lạc.

Bắt đầu từ giờ trở đi, cô chỉ cần nói mình là thành viên của hội Thương Minh thôi thì mọi thương vụ hợp tác đều có thể thành công. Bởi vì những người có thể là thành viên của hội này thì công ty của họ cũng có ưu thế nhất định đó.

Đó chính là nguồn vốn. Một khi nguồn vốn của các thành viên không đủ thì hội Thương Minh sẽ đích thân hỗ trợ bù vào. Vì vậy Tô Nhu từ bây giờ sẽ không phải lo lắng khi đầu tư vào bất kỳ hạng mục nào.

Nghĩ tới đây, Tô Nhu bỗng cảm thấy vui mừng tới mức không ngủ được. Cô là một cô gái không ngừng nỗ lực.

Chỉ hi vọng có một ngày có thể làm nên sự nghiệp.

Cô cố gắng mỗi ngày nhưng vì nhiều nguyên do mà sự nghiệp cứ gập ghềnh. Giờ có hội giúp đỡ, cô tin có thể tạo ra được một doanh nghiệp như Dương Hoa.

Lâm Chính nằm trên giường và cảm thấy vô vị. Anh xem điện thoại một lúc rồi chuẩn bị ngủ. Thế nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì anh lại liếc thấy tấm lưng nõn nà của Tô Nhu. Cô mặc áo ngủ buộc dây, trông vô cùng gợi cảm, khiến Lâm Chính không khỏi thấy rạo rực.

Thế nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, Lâm Chính thì không ngại gì, chỉ có điều Tô Nhu luôn giữ chừng mực, nếu không thì đã không tới mức thuê phòng hai giường đơn.

Haizz...Lâm Chính thầm thở dài. Anh đắp chăn định ngủ một giấc.

Đúng lúc này, Tô Nhu lên tiếng: “Anh thở dài gì vậy?”

“Không có gì”.

“Thì...nếu anh muốn thì qua bên này ngủ đi..”, Tô Nhu do dự nhưng vẫn lên tiếng.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn trố tròn mắt, nhìn cô bằng vẻ không dám tin.

Đọc truyện chữ Full