Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính dẫn theo Thần Hỏa Thánh Nữ đến gặp Dịch Tiên Thiên.
Trong Lưu Viêm Trũng có rất nhiều dị hỏa, phẩm cấp phi phàm, nếu có thể lấy được rồi đem về đấu giá ở Thương Minh thì chắc chắn sẽ được cái giá trên trời.
Thế nên lần này Thương Minh cũng phải hành động.
Đương nhiên, bọn họ không đến để tranh cướp dị hỏa, mà để thu mua chúng.
Nếu có người đoạt được dị hỏa nhưng không dùng, thì có thể giao dịch với Thương Minh tại chỗ, đổi lấy tất cả vật phẩm.
Các cường giả có mặt cũng rất hoan nghênh sự gia nhập của Thương Minh, dù sao có Thương Minh ở đây thì có thể đảm bảo lợi ích của bọn họ sẽ được quy đổi kịp thời.
Còn Lâm Chính và Thần Hỏa Thánh Nữ dùng thân phận là người của Thương Minh để đến Lưu Viêm Trũng.
Nếu dùng thân phận của những thế lực nhỏ vô danh, thì rất có khả năng sẽ bị giết người cướp của, dù sao khu vực của Lưu Viêm Trũng cũng cực kỳ hẻo lánh, về cơ bản không có người ở.
Giết người cướp của ở nơi như vậy dễ chẳng khác nào ăn kẹo.
“Cậu Lâm, người này là…”, Dịch Tiên Thiên khó hiểu nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ, dè dặt hỏi.
“Đây là bạn tôi, lần này sẽ cùng tôi tới Lưu Viêm Trũng”.
“Hóa ra là vậy, thế thì chúng ta sẽ đi cùng nhau, vừa khéo chiếc xe thuộc hạ sắp xếp cũng đủ rộng rãi. À đúng rồi, thuộc hạ còn một chuyện muốn báo cáo”.
“Chuyện gì?”.
“Ừm… Cậu Lâm, chuyến đi đến Lưu Viêm Trũng, tốt nhất chúng ta cứ dùng thân phận không liên quan đứng xem thôi, đừng nhúng tay vào việc tranh giành. Nghe nói trong Lưu Viêm Trũng nguy hiểm trùng trùng, hai ông lão canh giữ ở Lưu Viêm Trũng có thực lực rất mạnh. Ngoài ra còn có không ít thế lực lớn cũng phái người đến đây. Nếu chúng ta cũng nhảy vào tranh giành thì sẽ lành ít dữ nhiều”, Dịch Tiên Thiên dè dặt nói.
Thương Minh có mạng lưới tin tức nhanh nhạy, chắc chắn những gì Dịch Tiên Thiên nắm được cũng là thông tin hàng đầu trong nước.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc, lặng lẽ gật đầu: “Tôi nhớ rồi, tới lúc đó… tùy cơ hành sự”.
Dịch Tiên Thiên gật đầu, rồi đưa hai người lên xe, lái thẳng đến sân bay.
Máy bay bay khoảng ba tiếng, đến tận biên giới Long Quốc mới hạ cánh.
Sau khi xuống máy bay đã có xe riêng chờ sẵn mọi người ở sân bay.
Sau đó xe lại xuất phát về phía biên giới.
Lúc gần đến nơi, Lâm Chính mới phát hiện, Lưu Viêm Trũng này đã vượt khỏi biên giới Long Quốc.
“Lưu Viêm Trũng này ở ngoài lãnh thổ nước ta sao?”.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
“Thực ra bên ngoài lãnh thổ có rất nhiều hang động đại năng, dù sao biên cương của Long Quốc cổ cũng không thống nhất, lại thêm các bậc đại năng thường hay gây chuyện. Ví dụ như những đại năng dây vào kẻ thù mà muốn yên tâm tu luyện, thì phải ẩn náu ở ngoài lãnh thổ. Rất nhiều đại năng cũng vì vậy mà viên tịch ở bên ngoài”, Thần Hỏa Thánh Nữ giải thích.
Lâm Chính bừng hiểu ra, khẽ gật đầu.
Sau khi vượt qua biên giới, xe lái về phía Tây Bắc khoảng hai tiếng nữa mới dừng lại.
Lâm Chính nheo mắt, là đầu một dãy núi.
“Cậu Lâm, tiếp theo phải đi bộ thôi”, Dịch Tiên Thiên nhỏ giọng nói: “Trong dãy núi không tiện đi xe, hơn nữa đi xe mục tiêu quá lớn, dễ bị người ta phát hiện ra. Cho dù chúng ta giơ cờ của Thương Minh thì cũng khó tránh có người liều mạng!”.
“Vậy thì đi bộ đi”, Lâm Chính nói.
Dịch Tiên Thiên gật đầu, rồi phất tay lên.
Lập tức có mấy người của Thương Minh giơ một ngọn cờ lớn lên, trên cờ là ký hiệu của Thương Minh.
Sau đó mọi người xếp thành hàng, rồng rắn đi vào sâu trong núi.
Đi mãi, đi mãi, Lâm Chính bỗng phát hiện nhiệt độ của dãy núi này đang dần tăng lên.
Lúc đầu nhiệt độ dưới chân chỉ hơn 20 độ, đi không đến nửa tiếng đã lên đến gần 40 độ.
“Xem ra đây là đất cực dương”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Lưu Viêm Trũng là nơi bậc đại năng Viêm Thuật vùi xương, cho dù nơi này không phải đất cực dương, nhưng có xương cốt của đại năng kia thì cũng sẽ dần chuyển thành đất cực dương”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Nơi này rất phù hợp để người của đảo Thần Hỏa các cô tu luyện, tại sao các cô không đến đây tu luyện, mà lại ru rú ở một hòn đảo?”, Lâm Chính kỳ quái hỏi.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi biến sắc, ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện này anh đừng hỏi đến nữa, đừng hỏi đến nữa”.
Xem ra trong này còn có ẩn tình gì đó.
E rằng Lưu Viêm Trũng này… cũng có liên quan đến Thần Hỏa Tôn Giả.
Lâm Chính suy nghĩ.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.
Nhiệt độ xung quanh đã lên tới 60 độ.
Dịch Tiên Thiên có chút không chịu nổi, quần áo đã ướt sũng mồ hôi.
Cũng may ông ta đã chuẩn bị trước, lấy ra một chiếc điều hòa loại nhỏ được đặt làm riêng, đeo lên trên người để tạo không khí lạnh.
Những cao thủ khác của Thương Minh vẫn có thể cầm cự, nhưng ai nấy đều mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển.
Đúng lúc này, một mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí.
Lâm Chính như ngừng thở.
“Có biến!”, Thần Hỏa Thánh Nữ quát.
Đoàn người lập tức dừng lại.
Bọn họ nheo mắt nhìn, chỉ thấy trên con đường phía trước có không ít thi thể đang nằm ngổn ngang.
Máu tươi chảy về phía này theo sườn dốc.
“Mau kiểm tra xung quanh!”.
Dịch Tiên Thiên khẽ quát.
Các cường giả của Thương Minh lập tức tản ra, kiểm tra ở xung quanh.
Nhưng bọn họ vừa tản ra bốn phía, thì những tiếng kêu kinh ngạc liền vang lên.
“Các người là ai?”.
“To gan! Chán sống sao?”.
Tiếng hô hoán vang lên, sau đó là tiếng đánh nhau ở khắp nơi.
Dịch Tiên Thiên biến sắc, nhìn thấy những người Thương Minh vừa rời đi đều bị thương trở về, đồng thời xung quanh xuất hiện rất nhiều bóng dáng, bao vây lấy bọn họ…