TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2318 KHÍ THẾ NÀY QUẢ THỰC ĐÁNG SỢ.

Thủ đoạn của Thần Hỏa Thánh Nữ đã khiến Lâm Chính chấn động, cũng khiến đám Dịch Tiên Thiên kinh hãi.

"Mạnh quá! Mạnh quá! Cậu Lâm, thuộc hạ của cậu đúng là nhân tài kiệt xuất!".

Dịch Tiên Thiên run rẩy sợ hãi nói.

Ông ta vẫn tưởng Thần Hỏa Thánh Nữ là thuộc hạ của Lâm Chính.

Lâm Chính mỉm cười, không nói gì.

Thần Hỏa Thánh Nữ mặt không cảm xúc đi về phía tên cướp cầm đầu cách đó không xa.

Trước đó hắn bị ngã xuống đất, tránh được sự tấn công của vòng hoa lửa nên vẫn còn sống.

Nhưng dáng vẻ lúc này của hắn vô cùng thê thảm, hai cánh tay bị gãy, máu tươi đầm đìa, trên người có nhiều chỗ da thịt rách toạc, trong miệng toàn là máu, dường như tạng phủ đã bị thương.

Thấy Thần Hỏa Thánh Nữ lại gần, tên cướp cầm đầu sợ hãi tột độ, run rẩy không ngừng.

Đây là nữ sát thần thì có!

Ai mà ngờ được cô gái xinh đẹp này lại có thực lực mạnh như vậy chứ...

"Đừng... đừng lại đây... Xin cô đừng lại đây...", tên cướp cầm đầu kinh hoàng kêu lên.

"Chẳng phải anh muốn tôi làm người phụ nữ của anh, muốn tôi luyện công với anh sao? Sao lại xua đuổi tôi như vậy?", Thần Hỏa Thánh Nữ đứng từ trên cao nhìn xuống, giơ một chân giẫm vào mặt hắn.

"Xin Thánh Nữ đại nhân hãy tha cho tôi...", tên cướp cầm đầu run rẩy kêu lên, nửa khuôn mặt bị Thần Hỏa Thánh Nữ giẫm lún xuống bùn.

"Tha cho anh? Hừ, anh dám ăn nói ngông cuồng khinh thường bổn Thánh Nữ, sao có thể tha được? Chết đi!".

Khuôn mặt Thần Hỏa Thánh Nữ tỏ vẻ dữ tợn, sau đó bất ngờ dùng sức.

Bụp!

Đầu của tên cướp cầm đầu bị giẫm nát bét.

Đám người Dịch Tiên Thiên ở phía sau thấy thế đều hít vào khí lạnh.

Không ngờ cô gái yếu đuối xinh đẹp động lòng người này lại tàn bạo như vậy.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong...

"Loại vô dụng như anh mà cũng xứng với bổn Thánh Nữ sao? Nực cười!", Thần Hỏa Thánh Nữ khinh bỉ nói, di gót giày lên quần áo của thi thể, phất tay áo đi về phía Lâm Chính.

Dịch Tiên Thiên hơi ngẩn ra.

Lâm Chính sửng sốt một chút rồi bật cười: "Không biết người đàn ông như thế nào mới xứng với Thánh Nữ đại nhân đây?".

"Trên đời này không ai xứng với bổn Thánh Nữ cả", Thần Hỏa Thánh Nữ kiêu ngạo đáp.

"Thánh Nữ đại nhân quả nhiên ưu tú!", Lâm Chính giơ ngón tay cái lên.

Thần Hỏa Thánh Nữ hơi nhíu mày, không nói gì.

"Cô gái có thân thủ tốt lắm".

Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên cách đó không xa.

Mấy người quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy mấy nam nữ trẻ tuổi đang nhanh chân đi tới.

Trong đó một người đàn ông mặc áo bào trắng, tay cầm quạt, gần như lập tức nhìn trúng Thần Hỏa Thánh Nữ, mỉm cười tán thưởng.

"Các cậu là...", Dịch Tiên Thiên hỏi.

"Tôi là Đao Mặc Long, người của sơn trang Viêm Đao", người đàn ông mỉm cười đáp.

"Sơn trang Viêm Đao?".

Dịch Tiên Thiên biến sắc.

"Lai lịch gì vậy?", Lâm Chính hỏi.

"Lai lịch lớn luôn, cũng là thế lực tập trung những người có Viêm Thuật đại thành", Dịch Tiên Thiên nhỏ giọng đáp.

Lâm Chính gật đầu.

"Chúng tôi nghe nói nơi này có toán cướp hoành hành, tấn công những người đến Lưu Viêm Trũng, nên đến để tiêu diệt lũ cướp, không ngờ cô gái này đã làm xong rồi. Cô gái đúng là giỏi giang, Đao Mặc Long tôi khâm phục, khâm phục!", người đàn ông kia cười nói.

Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, chẳng nói chẳng rằng, dường như không định đếm xỉa đến anh ta.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên, nhưng không nổi giận, lại càng không thấy lúng túng, ôm quyền nói: "Xin hỏi tên của cô là gì?".

"Anh Lâm, chúng ta đi thôi", Thần Hỏa Thánh Nữ phất ống tay áo đỏ rực, bình thản nói.

Thái độ của cô ta lập tức chọc giận đám người phía sau Đao Mặc Long.

"Này! Không thấy cậu chủ nhà chúng tôi đang nói chuyện với cô sao? Cô tỏ thái độ gì vậy?".

"Khốn kiếp, cô bị điếc à?".

Có người chửi bới.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế liền nổi giận, ngoảnh phắt lại nhìn người mới lên tiếng, lạnh lùng quát: "Anh nói cái gì? Anh dám sỉ nhục tôi?".

"Tôi..."

Người kia bị ánh mắt của Thần Hỏa Thánh Nữ làm cho sợ hãi, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.

Khí thế này quả thực đáng sợ.

Ánh mắt của Đao Mặc Long khẽ động, sau đó vội nói: "Xin cô tha tội, người của tôi thiếu sự dạy dỗ, ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, mạo phạm đến cô, tôi xin thay mặt bọn họ gửi lời xin lỗi".

"Không có chuyện gì thì mời đi cho", Thần Hỏa Thánh Nữ hừ mũi nói.

Đao Mặc Long thầm nhíu mày, thấy Thần Hỏa Thánh Nữ dầu muối đều không ăn, liền nhìn về phía Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên.

"Xin hỏi các ông cũng đến Lưu Viêm Trũng sao?".

"Đúng vậy, tôi là Dịch Tiên Thiên của Thương Minh", Dịch Tiên Thiên cười đáp.

"Cái gì? Ông chính là Dịch tiên sinh của Thương Minh sao?", Đao Mặc Long vô cùng kinh ngạc, sau đó bước tới chào hỏi: "Vãn bối xin chào Dịch tiên sinh".

"Ấy ấy ấy, cậu Đao không cần khách sáo như vậy đâu", Dịch Tiên Thiên vội đỡ lấy Đao Mặc Long.

"Lần này có thể gặp Dịch tiên sinh đúng là may mắn của Đao Mặc Long. Dịch tiên sinh, chúng tôi cũng muốn đến Lưu Viêm Trũng, nếu không chê thì chúng ta đi cùng nhau được không?", Đao Mặc Long cười nói.

"Thế thì tốt quá..."

Dịch Tiên Thiên vốn định đồng ý ngay, nhưng nghĩ ra gì đó, lại vội nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính khẽ gật đầu, ông ta mới yên tâm nói: "Nếu có mọi người của sơn trang Viêm Đao đi cùng, thì chuyến đi này chắc chắn bình an vô sự, ha ha ha..."

"Dịch tiên sinh khách sáo quá, mời!".

"Mời".

Sau đó, đoàn người lại tiếp tục lên đường, tiến về phía Lưu Viêm Trũng.

Đọc truyện chữ Full