Đương nhiên Dịch Tiên Thiên sẽ không ngồi im chờ chết, ông ta quát lớn một tiếng, tất cả người của Thương Minh đều ùa tới, đánh nhau với người của bộ lạc Kỳ Dương.
Lần này Dịch Tiên Thiên cũng mang theo toàn các cao thủ của Thương Minh, ai nấy thực lực bất phàm.
Nhưng đúng như Thẩm Man nói, những người bộ lạc Kỳ Dương đưa đến lần này làm gì có ai là người tầm thường? Những người dám đến nơi hung hiểm như thế này, nếu như không có bản lĩnh thì chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao?
Thế là hai bên lao vào đánh nhau dữ dội.
Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng, cũng xông vào tham chiến.
Chỉ có Dịch Tiên Thiên và ông lão kia núp trong góc quan sát.
Nhưng dù sao căn phòng cũng nhỏ, thỉnh thoảng hai người lại bị liên lụy.
Người của Thương Minh lo Dịch Tiên Thiên bị thương, bất đắc dĩ chặn trước mặt ông ta để đánh giết.
Nhưng thực lực của bên này vẫn không bằng bộ lạc Kỳ Dương, hai bên đánh nhau khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng thấm mệt.
Bộ lạc Kỳ Dương chết bốn người.
Còn các cao thủ của Thương Minh đã chết bảy tám phần, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng bị Thẩm Man đánh bị thương, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng cô ta không chút..., ngược lại càng đánh càng hăng.
"Khốn kiếp! Tôi phải giết ông! Tôi phải khiến ông không chỗ chôn thân!".
Thần Hỏa Thánh Nữ đã hoàn toàn nổi giận, toàn thân tỏa ra sức lửa vô cùng khủng khiếp, nhấn chìm tất cả những người xung quanh, ngay cả người của Thương Minh cũng bị liên lụy.
Thẩm Man biến sắc, vội vàng lùi lại.
Chỉ thấy Thần Hỏa Thánh Nữ áp sát lại gần như bị điên.
Ngọn lửa đáng sợ kia giống như một cái miệng đầy máu, nuốt chửng lấy hắn.
Giờ phút này, Thẩm Man mới biết rốt cuộc thực lực của đảo Thần Hỏa mạnh đến mức nào.
Cô gái chỉ bằng tuổi con gái hắn, nhưng đã có thủ đoạn kinh hãi thế tục như vậy.
Không được!
Cứ tiếp tục đánh thế này, cho dù giết được Thần Hỏa Thánh Nữ, thì chắc chắn hắn cũng bị thương nặng, gây bất lợi cho trận chiến về sau.
Sắc mặt Thẩm Man khó coi, ánh mắt láo liên, bỗng hắn nhìn thấy Dịch Tiên Thiên ở góc tường, trong đầu lập tức lóe lên chủ ý.
Hắn huy động cương phong bao bọc toàn thân, sau đó gầm lớn một tiếng, nghiến răng chịu đựng ngọn lửa của Thần Hỏa Thánh Nữ, lao về phía Dịch Tiên Thiên.
"Hử?".
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt, quay phắt người lại.
Thẩm Man đã bắt được Dịch Tiên Thiên, một tay nhấc ông ta lên, đẩy ra phía trước làm bia đỡ đạn.
"Hả?".
Dịch Tiên Thiên sợ hãi run rẩy.
"Đồ bỉ ổi! Có giỏi thì đánh tay tôi với tôi đi! Sao lại làm chuyện hạ lưu bẩn thỉu như vậy chứ?".
Thần Hỏa Thánh Nữ nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Thẩm Man lại cười lớn.
"Tôi chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử, oắt con, có phải cô ngây thơ quá rồi không? Ha ha ha!".
"Khốn kiếp!".
Thần Hỏa Thánh Nữ tức điên lên, huy động ngọn lửa thiêu cháy người của bộ lạc Kỳ Dương ở xung quanh, nhưng không dám tiến lên một bước.
"Thánh Nữ đại nhân, tôi... tôi không muốn chết, cô hãy nghĩ cách đi...", Dịch Tiên Thiên sợ hãi kêu lên.
"Đến lúc này rồi thì còn cách gì chứ? Ông Dịch, tôi không cứu được ông đâu! Hay là ông tạm hi sinh một cách vinh quang đi! Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho ông", Thần Hỏa Thánh Nữ suy nghĩ một lát, nghiến chặt răng nói.
"Hả?", Dịch Tiên Thiên bị dọa cho ngu người luôn.
"Nếu không thì có cách gì chứ? Tôi mà cứu ông thì chắc chắn sẽ bị ông ta bắt được! Đến lúc đó cả tôi và ông đều khó thoát được kiếp nạn này", Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ quát.
Dịch Tiên Thiên á khẩu.
Đúng vậy.
Thần Hỏa Thánh Nữ không có nghĩa vụ cứu ông ta.
Dù sao ông ta cũng không phải là người Thần Hỏa Thánh Nữ coi trọng lắm, dựa vào đâu cô ta phải mạo hiểm tính mạng để cứu lão già này chứ?
Nếu không vì nể mặt Lâm Chính, thì Thần Hỏa Thánh Nữ đã xông tới thiêu tất cả mấy người bọn họ thành tro rồi.
Sắc mặt Thẩm Man rất khó coi, hoàn toàn không ngờ người mình bắt làm con tin lại không phải là người quan trọng.
Hắn không dám do dự, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi ném Dịch Tiên Thiên về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.
Thần Hỏa Thánh Nữ như muốn ngừng thở, vô thức rút ngọn lửa trên người đi.
Đúng khoảnh khắc ngọn lửa biến mất, Thẩm Man nắm được cơ hội, lao tới nhanh như chớp.
Thần Hỏa Thánh Nữ vừa sợ vừa giận, đánh một chưởng về phía trước.
Thẩm Man cũng không khách sáo, đồng thời tung chưởng ra, nhưng chưởng này mang theo toàn bộ sức mạnh của ông ta.
"Kỳ Dương Thần Chưởng!".
Thẩm Man quát lớn, chưởng lực bùng phát.
Bốp!
Bốp!
Âm thanh dữ dội vang lên.
Sau đó liền nghe thấy tiếng xương gãy ở cánh tay bên phải của Thần Hỏa Thánh Nữ, cả người cô ta bay đi, đụng nát vách tường, sau đó ngã nhào xuống đất phun ra máu tươi, không đứng dậy nổi nữa.
"Ha ha ha..."
Chứng kiến cảnh này, Thẩm Man cất tiếng cười lớn, nheo mắt nhìn chằm chằm Thần Hỏa Thánh Nữ: "Oắt con, cô vẫn còn non lắm! Nếu là sư phụ cô thì chắc chắn ông ta sẽ mặc kệ sống chết của người khác, giết sạch không chừa một ai. Vừa nãy tôi ném ông ta về phía cô, cô liền thu lửa lại, đủ thấy cô không bao giờ trở thành ác nhân lòng dạ sắt đá, vô tình vô nghĩa như sư phụ cô được. Cô vốn dĩ có hi vọng giết được tôi, nhưng bây giờ thì không còn cơ hội nữa rồi! Đáng tiếc! Đáng tiếc quá! Ha ha ha!".
"Khốn kiếp! Tôi phải... xé xác ông..."
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận nói, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, nhưng cô ta vừa định bò dậy, thì cơ thể lại run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
"Xé xác? E rằng cô không làm được nữa rồi! Hãy để tôi thưởng thức cơ thể của cô, nghe tiếng la hét thảm thiết và xin tha của cô đi!".
Thẩm Man liếm môi, nheo mắt đi về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.
Đôi mắt cô ta mở to: "Ông làm gì hả? Đứng lại... Ông đừng có lại gần! Đứng lại!".
Nhưng sao Thẩm Man có thể nghe cô ta chứ?
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng hoảng hốt.
Cô ta thà chết cũng không muốn bị loại người này làm nhục.
Thần Hỏa Thánh Nữ siết chặt nắm tay, thầm tích luỹ một ngọn lửa.
Cô ta biết mình không thể giết người này được nữa, chuyện đến nước này thì chỉ có thể tự vẫn để giữ gìn sự trong sạch.
"Thánh Nữ đại nhân, là tôi hại cô!".
Dịch Tiên Thiên nước mắt nước mũi ròng ròng.
Khuôn mặt của Thần Hỏa Thánh Nữ căng cứng, nhìn chằm chằm Thẩm Man đang lại gần, quyết định ra tay tự đánh cho đầu mình nát bét.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thiên Viêm Đại Trận ở ngoài phòng bỗng vang lên ba tiếng kinh thiên động địa.
Mặt đất và căn phòng đều rung lên.
Mọi người trong phòng đều bị sự rung chuyển bất ngờ làm cho ngã nghiêng ngả, đến khi ổn định cơ thể mới phát hiện ra Thiên Viêm Đại Trận đã dừng lại.
"Cái gì?".
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.
Thẩm Minh cũng bất giác nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy bên ngoài vang lên những tiếng bước chân khe khẽ.
Sau đó một bóng dáng đi vào.
"Thần y Lâm?".
Thần Hỏa Thánh Nữ ngẩn người ra.