TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2330 VỊ THẦN Y LÂM GIANG THÀNH NÀY… THỰC SỰ QUÁ ĐÁNG SỢ!

Mọi người trong phòng đều trố mắt ra.

Lâm Chính… còn sống rời khỏi Thiên Viêm Đại Trận sao?

Hơn nữa toàn thân anh không có bất cứ dấu vết bị bỏng nào.

Nhưng làn da anh đã đỏ ửng, hai mắt phun ra tia lửa, nhiệt độ cả người rất cao. Lúc anh bước vào phòng, ngay cả mặt sàn cũng bị chưởng chân của anh làm cho rộp lên.

Còn quần áo của anh cũng bị đốt sạch, nếu không phải trước khi xuống trận anh để lại những thứ quan trọng ở trong phòng, thì e là mọi thứ đã bị đốt thành tro rồi.

Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn cơ thể như thiên sứ của Lâm Chính, trái tim run rẩy, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.

“Các cô… Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”.

Lâm Chính bình thản lên tiếng, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

“Cậu Lâm, những người này là cướp! Bọn chúng là người của bộ lạc Kỳ Dương, chuyên cướp bóc giết người! Lần này bọn chúng có được bản đồ cơ quan của Lưu Viêm Trũng, đến được đây nhờ cơ quan, nhằm vào người của Thương Minh chúng ta để cướp! Bọn chúng không những giết hết người của Thương Minh, mà còn định làm nhục Thánh Nữ nữa!”, Dịch Tiên Thiên bi phẫn kêu lên.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh lùng, ngoảnh phắt lại nhìn Thẩm Man.

“Cậu là ai?”, Thẩm Man lạnh lùng hừ một tiếng, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Thần y Lâm Giang Thành!”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Ồ, cậu là tay bác sĩ vớ vẩn kia sao? Tôi từng nghe nói đến, cậu biết chút y thuật, nhưng vậy thì sao chứ? Cậu chỉ là một kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu, sao hả? Muốn đối đầu với bộ lạc Kỳ Dương tôi sao?”, Thẩm Man khinh bỉ nói, không thèm coi Lâm Chính ra gì.

“Kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu?”.

Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên đỏ ngầu như máu, anh cất bước đi về phía Thẩm Man.

“Chán sống à?”.

Thẩm Man nổi giận, bước mấy bước tới, nện mạnh một quyền về phía lồng ngực Lâm Chính.

Ngay lập tức.

Bốp!

Nắm đấm nện trúng lồng ngực Lâm Chính.

Nhưng… anh vẫn sừng sững bất động.

Khí kình tỏa ra từ chỗ nắm đấm tiếp xúc với lồng ngực, nhưng không thể khiến da thịt của anh bị thương mảy may.

Thẩm Man kinh ngạc.

“Chỉ được thế thôi hả? Đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Khốn kiếp!”.

Thẩm Man nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng, lại nện một quyền nữa về phía trái tim Lâm Chính.

Ầm!

Lại một âm thanh như nứt toác vang lên.

Nhưng lần này… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, như không có chuyện gì xảy ra.

Hơi thở của Thẩm Man như nghẹn lại, trong lòng sợ hãi.

Lâm Chính tung một quyền đánh về phía bả vai hắn.

Quyền này nhanh như chớp, Thẩm Man Thậm chí còn không kịp phản ứng.

Rắc!

Bả vai của hắn lập tức gãy lìa.

Thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cháy khét ở vết thương, cực kỳ đáng sợ.

“A!”.

Thẩm Man đau đớn hét lên, lùi lại liên tục, gần như không thể đứng vững.

Lâm Chính lại nện một quyền nữa vào cánh tay còn lại của hắn.

Bốp!

Cánh tay còn lại của Thẩm Man cũng gãy lìa, khiến hắn đau đến mức ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn, nỗi đau dữ dội khiến hắn gần như muốn ngất đi.

“Sao hả? Tay bác sĩ bất tài chỉ biết múa kim thêu đây thực lực thế nào?”, Lâm Chính đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Thẩm Man đang lăn lộn dưới đất.

“Tôi sai rồi đại nhân! Tôi biết sai rồi! Xin cậu hãy tha cho tôi! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi! Chỉ cần cậu tha cho cái mạng chó này, cậu bảo tôi làm gì cũng được!”.

Thẩm Man kinh hoàng tột độ, trong lòng vô cùng sợ hãi, không ngừng dập đầu xin tha, giọng nói run rẩy.

Giờ phút này, hắn mới biết thần y Lâm Giang Thành đáng sợ đến mức nào.

Trước kia hắn chỉ nghe nói, chứ đâu có coi y võ nhỏ bé này ra gì?

Nhưng hôm nay, hắn biết mình đã nhầm to.

Vị thần y Lâm Giang Thành này… thực sự quá đáng sợ!

Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến những lời Thẩm Man nói, mà vẫn đi tới, giẫm mạnh lên chân trái của hắn.

Rắc!

Chân trái của Thẩm Man lập tức nát vụn.

Lâm Chính lại giơ chân lên giẫm nát chân còn lại của hắn.

“A!”.

Tiếng hét thảm thiết của Thẩm Man vang khắp căn phòng.

“Thần y Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.

Thẩm Man cố nhịn đau, run giọng hỏi, hắn gần như sắp phát điên rồi.

“Bây giờ ông đã bị gãy hết tay chân, làm gì với ông cũng quá dễ rồi”.

Lâm Chính nheo mắt nói.

“Cái gì?”.

Hơi thở của Thẩm Man như muốn đông cứng lại.

Lâm Chính nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Cô vẫn ổn chứ?”.

“Vẫn ổn, chỉ là lồng ngực… rất đau!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng đáp.

Lâm Chính gật đầu, đi tới đống đồ của anh được chất đống ở bên cạnh, lấy từng cây châm bạc ra, đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.

Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng run rẩy, sau đó kinh ngạc nhìn xuống cơ thể của mình.

“Tôi… hình như tôi… đã khỏi rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên nói.

“Tôi đã phong bế cảm giác đau đớn trên người cô, ức chế vết thương của cô lại, bây giờ cô có thể hoạt động một chút rồi”.

“Hoạt động?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt: “Thần y Lâm, ý anh là sao?”.

“Chẳng phải người này muốn sỉ nhục cô sao?”.

Lâm Chính chỉ vào Thẩm Man đã gãy hết tay chân, bình thản nói: “Bây giờ tôi giao ông ta cho cô xử lý, thế nào?”.

“Thật sao?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ sáng mắt lên, sâu trong ánh mắt chứa đầy sự dữ tợn và lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Thế thì cảm ơn anh quá”.

“Đây là lần đầu tiên cô cảm ơn cô đấy”, Lâm Chính cười nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, nhưng không nói gì, cầm một thanh đao ở dưới đất lên, đi về phía Thẩm Man.

“Không! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Xin cô hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa!”.

Toàn thân Thẩm Man run rẩy, gào lên.

“Ông thực sự không dám?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đanh giọng hỏi.

“Thật, tôi thực sự không dám thế nữa đâu! Thật đấy!”, Thẩm Man run rẩy kêu lên.

“Được, nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ cười nói đầy dữ tợn, rồi bổ một đao tới, nhưng không chém hắn chết ngay lập tức, mà rạch ngực hắn ra.

“A!”.

Thẩm Man đau đớn gào lên.

Thần Hỏa Thánh Nữ không dừng lại, mà lại bổ thêm nhát nữa.

Xoẹt!

Âm thanh da thịt bị xé rách vang lên.

“Tôi phải cắt từng miếng thịt của ông! Tôi phải cắt từng miếng thịt!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ có chút điên cuồng, mỗi nhát đao đều cực kì khéo léo.

Chỉ trong mười mấy phút, Thẩm Man đã bị cắt gần nghìn nhát.

Nội tạng của hắn vẫn còn hoạt động chứ chưa chết hẳn, nhưng đã không còn thốt lên được tiếng nào nữa.

Lâm Chính ở phía sau rùng mình.

Anh không ngờ Thần Hỏa Thánh Nữ lại điên cuồng như vậy.

“Được rồi, Thánh Nữ đại nhân, cho ông ta đi đi”, Lâm Chính không nhìn được nữa, liền lên tiếng.

“Những người hành nghề y như các anh đúng là dễ mềm lòng, loại người như ông ta phải ngâm trong rượu thuốc để kéo dài mạng sống, cho ông ta nếm đủ đau khổ rồi mới được chết”.

Thần Hỏa Thánh Nữ hừ mũi nói, sau đó chém một nhát đao vào đầu Thẩm Man, kết liễu hắn.

Cả người Thẩm Man run lên, sau đó cái đầu ngoẹo xuống, tắt thở.

Dịch Tiên Thiên ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, suýt nữa thì tè ra quần…

Ông ta thầm thề, cả đời này không được chọc vào Thần Hỏa Thánh Nữ…

Đọc truyện chữ Full