TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2334 LÀ THẦN HỎA THÁNH NỮ!

Mọi người đều trố mắt nhìn.

Bao gồm cả mấy người Ngạo Ưng, cậu Huyết, Đao Mặc Long.

Họ không thể tin được nhìn bóng người già nua trên cáng cứu thương, vẻ mặt ai nấy cũng rất đặc sắc.

Dĩ nhiên họ biết người này là ai.

Đây là người canh mộ trước cửa Lưu Viêm Trũng.

Là chủ nhân của người máy đó.

Là nhân vật siêu cấp không thể lường được.

Ngay cả thực lực của ông lão này cũng mạnh như thế, người canh mộ bên ngoài còn có thể kém cỏi đến mức nào?

Nhưng cao thủ như vậy mà lại bị Lâm Chính khống chế.

“Thần y Lâm… làm được bằng cách nào thế?”, Ngạo Ưng tê cả da đầu, ngơ ngác nói.

Mọi người đều không dám tưởng tượng.

Đánh bại người máy đã đủ khiến người ta hãi hùng rồi, không ngờ thần y Lâm lại có thể làm được điều này, đến cả ông lão này cũng bị bắt sang đây.

Có một con tin như thế trong tay, thì chẳng phải ông lão kia sẽ bị khống chế ở khắp nơi sao?

“Được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi”.

Có vài người mừng đến mức khóc.

Bởi vì sự lỗ mãng của ông lão, dẫn đến thần y Lâm từ trung lập chuyển sang phe bọn họ, bây giờ thần y Lâm đưa tên sát thủ này tới thì chắc chắn ông lão sẽ hơi kiêng dè.

“Thả ông ta ra”, ông lão gào lên.

“Thế thì không được”.

Lâm Chính không cảm xúc nói: “Muốn tôi thả ông ta cũng rất đơn giản. Giao hết tất cả lợi ích ở trong động phủ cho tôi, sau đó để bọn tôi đi, như vậy ông lão này có thể bình yên vô sự đi đến bên cạnh ông”.

“Cậu đang uy hiếp tôi hả? Bạch Viêm tôi và Hắc Hỏa đã canh giữ lăng mộ gần cả trăm năm, sứ mệnh cả đời là bảo vệ lăng mộ của chủ nhân, không cho ai xâm phạm. Hôm nay cậu muốn lấy đi mọi thứ ở đây ư? Tuyệt đối không thể, cho dù cậu có giết Hắc Hỏa, cũng không có khả năng”, ông lão tên Bạch Viêm tức giận quát.

“Xem ra ông không hài lòng lắm nhỉ?”

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó anh bước đến mép cáng, rút thanh kiếm bên hông của người Thương Minh bên cạnh ra, dí vào cổ ông lão trên cáng, không cảm xúc nói: “Tôi sẽ đếm ngược đến ba, nhất định phải cho tôi câu trả lời, nếu không tôi sẽ giết ông ta trước, sau đó đánh với ông. Tôi không nghĩ tôi đánh không lại ông, dù sao lúc bắt được ông ta, tôi cũng không tốn nhiều công sức lắm”.

Sắc mặt ông lão Bạch Viêm trắng bệch, siết chặt nắm đấm, cả người dâng lên ngọn lửa cuồng bạo điên cuồng, cơ thể như thể sắp nổ tung đến nơi.

“Ba!”, Lâm Chính nói, hai mắt lạnh như băng nhìn ông lão.

Ông lão rất kích động nhưng lại không nói gì.

“Bạch Viêm, mặc kệ tôi! Giết! Giết hết chúng đi!”, ông lão trên cáng cứu thương khàn giọng nói.

“Hai!”, Lâm Chính lại hô, giọng nói đã dần trở nên lạnh lùng.

“Bạch Viêm, ra tay đi! Mặc kệ tôi, giết!”, ông lão Hắc Hỏa nói.

Ông lão Bạch Viêm run rẩy không thôi, ngực phập phồng như sắp nổ nhưng ông ta cố gắng kiềm chế, không để mình bộc phát.

“Một!”

Giọng Lâm Chính cao lên đến quãng tám.

Vừa dứt lời, anh không do dự giơ kiếm lên chém vào người ông lão Hắc Hỏa.

“Dừng tay!”

Ông lão Bạch Viêm gào lên.

Nhưng thoáng chốc lại có một giọng nói vang lên.

“Thần y Lâm! Xin hãy dừng tay!”

Là Thần Hỏa Thánh Nữ!

Thậm chí cô ta còn đứng trước mặt Lâm Chính ngăn không cho thanh kiếm sắc bén chém xuống.

“Cái gì?”

Hơi thở Lâm Chính căng chặt.

Nhưng trong lúc thất thần ngắn ngủi, Bạch Viêm bên đó nắm lấy cơ hội bỗng hét lên một tiếng, đánh một chưởng lên nền đất.

“Không ổn! Chạy mau!”

Lâm Chính hét lên, đẩy Dịch Tiên Thiên ở bên cạnh ra rồi tránh sang một bên.

Thần Hỏa Thánh Nữ cũng vội vàng tránh đòn.

Lại thấy nền đất ở nơi họ đứng trước đó bỗng nổ tung, một ngọn lửa cao bừng cháy nuốt chửng lấy ông lão Hắc Hỏa.

Lúc mọi người nhếch nhác bò ra ngoài, ông lão Hắc Hỏa đã được ông lão Bạch Viêm lôi ra từ trong trụ lửa, ném sang một bên.

Ông lão Bạch Viêm lập tức lấy một viên đan dược ra nhét vào miệng ông lão Hắc Hỏa, một hồi sau ông lão Hắc Hỏa mềm nhũn cả người, run rẩy đứng lên, dần dần hồi phục.

“Cái gì?”

Đám người Ngạo Ưng trố mắt.

“Thánh Nữ đại nhân, cô làm gì thế?”

Dịch Tiên Thiên cực kỳ tức giận, căm hận gào lên.

Bây giờ một ông lão Bạch Viêm đã không thể đối phó rồi, lại còn thả ông lão Hắc Hỏa nữa.

Tiếp theo mọi người đều sẽ chết chắc.

“Thánh Nữ đại nhân, đây là ý của Thần Hỏa Tôn Giả sao?”

Ánh mắt Lâm Chính cũng cực kỳ lạnh lùng, trầm giọng nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hoàn hồn lại, khàn giọng nói: “Đúng thế, trước khi đi, sư phụ có nói với tôi, nếu có cường giả đến Lưu Viêm Trũng thì nhất định phải nghĩ cách giải quyết, đồ vật trong Lưu Viêm Trũng mất đi cũng không sao nhưng hai người canh mộ không được có chuyện gì. Sư phụ đã ra lệnh cho tôi, tôi… phải làm theo… Thật xin lỗi thần y Lâm. Tôi được sư phụ nuôi lớn, tôi không thể làm trái lệnh của ông ấy”.

Nghe thế Lâm Chính cảm thấy vô cùng thất vọng, cũng có cách nhìn mới với Thánh Nữ.

Thánh Nữ này có ơn báo ơn, có thù báo thù, nhưng nói cho cùng vẫn quá mức nghe lời sư phụ của cô ta.

Không thể không đề phòng người như vậy.

Lâm Chính thầm thở dài, khàn giọng nói: “Xem ra hai người này có quan hệ rất không bình thường với Thần Hỏa Tôn Giả”.

“Cô nhóc, sư phụ của cô là ai thế?”

Ông lão Bạch Viêm trầm giọng hỏi.

“Thưa tiền bối, sư phụ Thần Hỏa Tôn Giả tên là Khuyết Thần Hỏa”, Thần Hỏa Thánh Nữ mím môi nói.

“Gì cơ?”

Sắc mặt Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều thay đổi, liên tục lùi về sau, không thể tin nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ như thể nghe được chuyện gì chấn động lắm.

Đọc truyện chữ Full