Các cao thủ chọn đúng thời cơ, đồng thời ra tay!
Bọn họ đã thương lượng xong, cùng nhau đối phó với ông lão, giết ông ta xong sẽ phân chia dị hỏa!
Nhưng... thực lực của ông lão này quá khủng khiếp.
Ngay cả khi bị đánh lén, ông ta cũng không hề hoang mang, ông ta hét lên một tiếng, cơ thể phun trào ra một trụ lửa cao ngút trời!
Trụ lửa bao lấy cơ thể ông ta, vũ khí bọn họ dùng khi chạm vào ngọn lửa này đều bị nung thành thép nóng chảy.
“Không ổn!”
Có vài người quá sợ hãi lập tức lùi lại.
Nhưng những người chưa kịp thu chiêu, miễn cưỡng đâm vào trụ lửa, đều hóa thành một màn khói, chết ngay tại chỗ.
Những người khác sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Viêm Thuật này thật đáng sợ! Thực lực của người này không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được, nếu không có cao thủ dùng nước và băng thì tuyệt đối không thể làm gì được ông ta!”, sắc mặt Ngạo Ưng u ám, khàn giọng nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Chạy sao?”, cậu Huyết nghiến răng hỏi.
“Chạy cũng không chạy được! Chúng ta nhất định không được tản ra, nếu không sẽ bị ông ta giết từng người một! Như vậy chúng ta càng không còn sức để chống đỡ!”, Ngạo Ưng trầm giọng nói: “Thế này đi, Đao Mặc Long! Cậu am hiểu Viêm Thuật, trong chúng ta cậu ít chịu sát thương do lửa của ông ta nhất, vậy cậu đánh ngay chính diện, tôi với cậu Huyết sẽ chịu trách nhiệm hai bên, còn lại thì tùy cơ ứng biến, phải bắt được ông ta!”
“Được!”
“Cứ vậy đi!”
“Mọi người, lên thôi!”
Không gian vang lên những tiếng hô hào ầm ĩ, mọi người bắt đầu đợt tấn công thứ hai.
Lâm Chính lại đứng bên cạnh im lặng xem cuộc chiến, cũng không có ý định ra tay.
“Thần y Lâm, anh không ra tay sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ quay sang hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với dị hỏa, có được Thiên Hỏa, tôi đã đạt được mục đích nên không cần dính vào rắc rối!”
Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu hiểu được ý của Lâm Chính.
Cô ta lại tiếp tục chăm chú nhìn ông lão, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Thật ra Lâm Chính cũng quan sát rất chăm chú.
Anh phát hiện chiêu thức của ông lão khá giống với Thần Hỏa Tôn Giả.
Nghĩ lại Thần Hỏa Tôn Giả không muốn đến Lưu Viêm Trũng này, có lẽ Lưu Viêm Trũng và Thần Hỏa Tôn Giả có không ít liên hệ.
Suy cho cùng, mọi người vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của ông lão này.
Sau một đợt chém giết, bọn họ vẫn bại trận y như cũ.
Người xung phong tấn công chính diện là Đao Mặc Long bị ngọn lửa của lão đốt đen thui, da thịt cháy sém, ngã xuống đất không thể đứng lên.
Ngạo Ưng và cậu Huyết cũng hộc máu, bay về phía sau.
Người xung quanh không chết thì cũng bị thương, không ai may mắn thoát khỏi.
Về phần ông lão... vẫn không mất dù chỉ một sợi tóc.
Ông lão dừng lại, không lập tức giết chết bọn họ, mà chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu cảm nhìn mọi người.
“Thật ra sau khi các người tới đây, tôi sẽ cho các người một bài kiểm tra, các người chỉ cần vượt qua là có thể lấy được lợi ích trong Lưu Viêm Trũng, tiếc là các người đã bỏ lỡ bài kiểm tra đó”, ông lão thản nhiên nói.
“Bỏ lỡ?”
“Có ý gì?”
Ngạo Ưng ôm ngực, đau đớn hỏi.
“Lý do rất đơn giản! Các người không vào Lưu Viêm Trũng bằng quy trình chính quy, các người chiến đấu với người máy cưỡng ép phá cửa bước vào Lưu Viêm Trũng! Vì vậy, mục đích của tôi là giết hết lũ các người ngay tại đây! Cũng không cần sắp xếp bài kiểm tra gì cho các người nữa!”, ông lão nói.
Lời vừa dứt, ai nấy đều biến sắc.
Thảo nào ông lão không nói một lời mà thẳng thừng chém giết!
Hóa ra là vậy...
Là bọn họ phá luật trước, nên ông lão đương nhiên cũng không làm theo luật nữa!
“Bây giờ thì chôn theo chủ nhân của tôi đi!”
Lão già lãnh đạm nói, bắt đầu ra chiêu sát thủ!
Đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long hết sức sốt ruột, tất cả đều nhìn về phía mấy người Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên.
“Ông Dịch, cầu xin ông cứu chúng tôi!”
“Ông Dịch! Ông mau bảo cao thủ của Thương Minh ra tay đi! Nếu chúng tôi chết thì ông ta nhất định sẽ đánh tiếp về phía các người!”
Mọi người hét lên, vô cùng sốt ruột.
Bây giờ người của Thương Minh là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Nhưng... Lâm Chính bên cạnh nói: “Vì sao chúng tôi phải ra tay? Các người có lòng tham vô đáy, dùng cách trái luật xông vào đây, bị trừng phạt lại muốn bọn tôi liều mạng cứu các người, bọn tôi cũng không phải thần thánh, không rộng lượng tới vậy!”
“Anh... anh là ai? Tôi đang nói chuyện với ông Dịch, liên quan tới anh à?”, Ngạo Ưng tức giận nói.
“Người này chính là thần y Lâm ở Giang Thành!”, Dịch Tiên Thiên hờ hững nói.
“Thần y Lâm?”
Mọi người đột nhiên ngưng thở, khó tin nhìn qua Lâm Chính.
Không ngờ thần y Lâm lại xuất hiện? Hơn nữa lại đi cùng người của Thương Minh?
Chuyện quái gì thế này?
“Thần y Lâm, anh có lòng nhân hậu! Xin cứu chúng tôi với!”
Ngạo Ưng nghiến răng nói.
“Thật xin lỗi, tôi không giúp được anh”.
“Chúng tôi mà chết thì anh cũng không thể may mắn thoát khỏi chuyện này! Nếu cứu bọn tôi, anh còn có người giúp đỡ, nếu không các người sẽ phải một mình đối mặt với ông ta! Các người có thể là đối thủ của ông ta sao?”, Ngạo Ưng tức giận nói.
“Vì sao chúng tôi phải chém giết với ông lão ấy? Chúng tôi dùng cách chính quy để bước vào Lưu Viêm Trũng!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh nói cái gì?”
Đám người Ngạo Ưng sửng sốt.
“Cậu ta đã đánh bại được người máy!”
Ông lão thản nhiên nói: “Khoảnh khắc cậu ta đánh bại người máy, ngoài cửa đã truyền tin cho tôi! Cho nên tôi biết có một nhóm người đã đánh bại người máy để bước vào Lưu Viêm Trũng!”
“Cái gì?”
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
Người máy đó rất khủng bố, vậy mà thần y Lâm... lại có thể đánh bại ư?
“Không thể nào...”
Mọi người thấp thỏm lo sợ, khó tin.
Thảo nào thần y Lâm lại khoanh tay đứng nhìn.
Ông lão muốn trừng trị những người không tuân theo luật, Lâm Chính lại làm đúng luật, vì sao phải đối nghịch với ông ta? Chờ nhận bài kiểm tra của ông ta, thuận lợi vượt qua rồi nhận được tất cả lợi ích không phải tốt hơn sao?
Nhưng câu nói tiếp theo lại làm đám người Lâm Chính choáng váng.
“Nhưng ngay cả khi cậu đánh bại người máy, tôi cũng không định tha cho cậu! Cậu nhìn bọn họ đánh nát cửa lớn của Lưu Viêm Trũng mà không ngăn lại! Cũng là đồng lõa, đều có tội! Vì vậy dù cậu có đủ tư cách, với tôi cũng là không được tính!”, ông lão lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Dịch Tiên Thiên trợn tròn mắt.
Thần Hỏa Thánh Nữ thầm hừ một tiếng, tức giận: “Người này rõ ràng là quá vô lý”.
“Ông ta muốn giết người, đâu cần lý do?”, Lâm Chính lắc đầu, cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành như vậy.
“Thần y Lâm, nghe rõ chưa? Anh đủ tư cách cũng vô dụng!”, Ngạo Ưng mừng rỡ, lập tức hét lớn, hy vọng thần y Lâm sẽ ra tay.
Lâm Chính thở dài, biết mình không thể khoanh tay đứng nhìn tiếp.
Nếu đã như vậy, đành xuất ra chiêu đó!
“Ông lão, nếu ông muốn đánh với tôi thì ông nên dừng lại đi!”
“Ồ?”
Ông lão xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Sao? Cậu muốn chết trước hả?”
“Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn nói với ông, nếu ông còn hành động thiếu suy nghĩ, thì sẽ có người chết trước bọn họ”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Ai cơ?”
“Có lẽ ông biết người này nhỉ?”
Lâm Chính phất tay.
Người đằng sau lập tức nâng ông lão đã bị tê liệt ra.
“Hắc Hỏa?”
Sắc mặt ông ta thay đổi, khó tin nhìn người trên cáng...
“Ông muốn chúng tôi chết, hay là muốn ông ta chết?”, mặt Lâm Chính không chút biểu cảm, hỏi