TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2345 "CÓ 13 LỰC LƯỢNG".

Giờ phút này, Lâm Chính mới coi như nhìn rõ Thần Hỏa Thánh Nữ.

Cô ta là người hành xử bằng tình cảm.

Nhưng cô ta đối đãi cực kỳ đặc biệt với tình cảm. Đứng trước hai người vô cùng quan trọng, cô ta sẽ suy nghĩ cho người có mối quan hệ thân thiết hơn, nhưng nếu bên nào gặp nguy hiểm về tính mạng, thì cô ta sẽ ra tay giúp đỡ không chút do dự.

Cho dù chỉ là đưa ra lời khuyên.

Cô gái này thật là quá ngây thơ.

Lâm Chính hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của cô".

Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt, lạnh lùng nói: "Tôi không nhắc nhở anh, tôi chỉ là... không muốn nhìn thấy một nhân tài xuất sắc như anh bị giết thôi".

"Vậy sao? Thế tôi cũng nhắc nhở cô một câu", Lâm Chính bình thản nói.

"Cái gì?", Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt.

Lâm Chính ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Thực ra sư phụ của cô là một người rất có tham vọng, ông ta hết lòng theo đuổi võ lực và quyền lực, cũng cực kỳ khao khát việc giết chóc. Tôi khuyên cô một câu, nếu như có thể rời khỏi đảo Thần Hỏa, thì hãy cố gắng rời đi, nếu không... sớm muộn cũng có ngày cô chết trong tay sư phụ mình".

Anh vừa dứt lời, Thần Hỏa Thánh Nữ liền nổi giận.

"Khốn kiếp! Thần y Lâm! Anh dám bôi nhọ sư phụ tôi?".

"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi".

"Tôi không cho phép anh sỉ nhục sư phụ tôi".

Thần Hỏa Thánh Nữ gần như phát điên, rít lên một tiếng, lấy ra một thanh kiếm lửa, đâm vào lồng ngực Lâm Chính.

Nhưng...

Lâm Chính vẫn đứng bất động tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.

Khoảnh khắc thanh kiếm lửa đâm tới.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghiến răng, đâm chệch thanh kiếm lửa đi.

Rầm!

Thanh kiếm lửa đâm vào hòn non bộ bên cạnh Lâm Chính, hòn non bộ lập tức nổ tung, hóa thành bột mịn rồi bay theo gió, không còn sót lại cái gì.

"Sao anh không tránh?".

Đôi mắt Thần Hỏa Thánh Nữ ầng ậng nước.

"Tôi biết cô sẽ không giết tôi", Lâm Chính bình thản đáp.

Nhưng dường như câu nói này chạm đúng điểm yếu của Thần Hỏa Thánh Nữ, cô ta bước mấy bước tới, túm lấy cổ áo Lâm Chính, tức giận gầm lên: "Anh không hiểu tôi đâu! Tôi mà muốn giết anh thì không ai có thể cản nổi!".

Khuôn mặt trắng nõn của cô ta đầy nước mắt, ngập tràn giận dữ và căm hận.

Nhưng vẻ mặt Lâm Chính vẫn không có bất cứ thay đổi gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.

Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng buông tay, nhìn Lâm Chính chằm chằm ba giây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu lần sau tôi còn nghe thấy anh bôi nhọ sư phụ tôi, tôi nhất định sẽ giết anh!".

Dứt lời, cô ta quay phắt người rời đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Thật là ngoan cố!".

Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu.

Thực ra anh rất hiểu tâm trạng của Thần Hỏa Thánh Nữ.

Trong lòng cô ta, Thần Hỏa Tôn Giả là sự tồn tại ngang với thần linh, không được bôi nhọ, không được sỉ nhục, không được nghi ngờ.

Khi tín ngưỡng của bất cứ người nào sụp đổ thì bản thân họ cũng sụp đổ theo.

Thần Hỏa Tôn Giả đã ban cho Thần Hỏa Thánh Nữ mọi thứ, nên cô ta đương nhiên sẽ tin tưởng Thần Hỏa Tôn Giả.

Sao cô ta dám tin lời Lâm Chính nói chứ?

Thôi kệ.

Sau này cô ta sẽ hiểu thôi.

Lâm Chính lắc đầu, cũng không khuyên nhủ nữa, tiếp tục bế quan tu luyện.

Sau khi nuốt mười mấy loại dị hỏa, tình trạng lúc này của Lâm Chính cũng không khá chút nào.

Nhưng anh có một phát hiện kinh người.

Những dị hỏa này... có thể bám vào châm bạc, từ đó nâng cao hiệu năng của châm bạc...

Đây không phải là chuyện bình thường! Phải biết rằng, nếu châm bạc có thể đi kèm năng lượng, thì lợi ích mang lại sẽ cực kỳ lớn. Nói cách khác, y thuật của Lâm Chính lại lên một tầm cao mới.

Trong mấy ngày Lâm Chính bế quan, thì Trương Thất Dạ cũng quay lại.

"Thăm dò được những gì rồi?".

Trong trang viên, Lâm Chính vội hỏi Trương Thất Dạ.

Anh đã hấp thụ mười mấy loại dị hỏa, hoàn toàn có thể tùy ý sử dụng những dị hỏa này.

Tận dụng chúng để luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết là chuyện quá đơn giản.

Bây giờ chỉ chờ Hồng Mông Huyền Thiết nữa thôi.

Trương Thất Dạ không nói lời nào, chỉ đưa một tờ giấy cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy xem, lập tức vô cùng kinh ngạc.

"Hồng Mông Huyền Thiết... đáng sợ như vậy sao? Ma Quân, thông tin này là thật chứ?".

"Đây là tài liệu tôi lấy trộm được trong phòng của phó gia chủ gia tộc Lâm Thị, có thể là giả được sao?", Trương Thất Dạ khàn giọng đáp.

"Thảo nào gia tộc Lâm Thị muốn tìm được Hồng Mông Huyền Thuyết bằng mọi giá. Nếu bọn họ có được thứ đáng sợ như Hồng Mông Huyền Thiết, thì trên đời này còn ai có thể đấu lại bọn họ chứ?", Lâm Chính khàn giọng nói.

"Thần y Lâm, tôi khuyên cậu hãy nhanh chóng hành động, giành Hồng Mông Huyền Thuyết về đi. Nếu để lâu quá thì hỏng bét", Trương Thất Dạ nhỏ giọng nói.

"Bây giờ Hồng Mông Huyền Thiết vẫn đang ở hoang mạc Đại Tây, trừ khi tôi đích thân đi tìm, nếu không ông bảo tôi giành ở đâu?", Lâm Chính lắc đầu đáp.

Trương Thất Dạ cũng tỏ vẻ khó xử, mặt nhăn mày nhó.

Tuy lấy trộm được thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng dù sao đó cũng không phải là Hồng Mông Huyền Thiết, mà vị trí cụ thể của nó cũng không được ghi chép. Trên thực tế, chuyến đi này cũng không có tiến triển gì thực tế.

Nhưng đúng lúc này, dường như Lâm Chính bỗng nghĩ ra gì đó, trầm giọng nói: "Đi lấy một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây cho tôi".

"Hả... Được..."

Trương Thất Dạ không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu rồi chạy đi lấy.

Một lát sau, ông ta bảo người in một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây rất lớn, mang đến trang viên, rồi trải lên bàn.

Lâm Chính nhìn chằm chằm tấm bản đồ, một lúc lâu không nói gì.

Trương Thất Dạ lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Cứ chờ như vậy khoảng nửa tiếng, cuối cùng ông ta cũng không nhịn nổi nữa.

“Thần y Lâm… rốt cuộc cậu đang xem gì vậy? Đang suy đoán vị trí Hồng Mông Huyền Thiết có thể xuất hiện sao?”.

"Đoán cái đó thì có ích gì? Tốp bộ đội đầu tiên đã xuất phát được mấy ngày, không nói bọn họ đã xác định được vị trí cụ thể của Hồng Mông Huyền Thiết hay chưa, có khi đã tìm được rồi cũng nên. Bây giờ chúng ta đi lấy thì đã muộn rồi".

"Vậy cậu..."

"Ông chưa nghe đến câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao?", Lâm Chính cười nói.

Trương Thất Dạ như ngừng thở, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào... thần y Lâm muốn cướp Hồng Mông Huyền Thiết của bọn họ sao?".

"Tôi có ý định này".

"Nhưng vấn đề là hoang mạc Đại Tây rộng lớn như vậy, bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết xong sẽ rút hướng nào? Làm sao tìm được bọn họ? Có cả trăm con đường để rời khỏi hoang mạc Đại Tây, chúng ta cũng không thể phái người canh chừng từng con đường đấy chứ? Cho dù đón đầu được mà không có cường giả hỗ trợ thì cũng không thể lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!", Trương Thất Dạ nhíu mày nói.

"Chúng ta sẽ không đến hoang mạc Đại Tây", Lâm Chính lắc đầu.

Trương Thất Dạ sửng sốt: "Vậy ý của cậu là gì?".

"Có biết lần này có mấy lực lượng đi lấy Hồng Mông Huyền Thiết không?".

"Có 13 lực lượng".

"Phái người theo dõi các thế lực và gia tộc đứng sau 13 lực lượng này, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Nếu có người đoạt được Hồng Mông Huyền Thiết, thì chắc chắn gia tộc phía sau bọn họ sẽ dốc toàn lực để chi viện bảo vệ Huyền Thiết. Nếu lực lượng của gia tộc nào bỗng dưng có hành động, thì có thể chắc chắn Hồng Mông Huyền Thiết ở nhà đó. Sau đó chúng ta lại phân tích xem sau khi rời khỏi hoang mạc Đại Tây bọn họ sẽ trở về theo tuyến đường nào, rồi phái người mai phục giữa đường. Như vậy thì tỷ lệ thành công sẽ rất lớn", Lâm Chính nhỏ giọng nói.

Trương Thất Dạ nghe thấy thế, mắt liền sáng lên.

"Cách này hay! Hay! Hay lắm! Ha ha ha!".

"Bảo ngay đám người Nguyên Tinh sắp xếp đi".

"Không vấn đề gì".

Trương Thất Dạ mỉm cười, vội vàng rời khỏi trang viên.

Đọc truyện chữ Full