TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2346 LẠC BẮC MINH MẤT RỒI SAO?

Nguyên Tinh nhận được tin lập tức sắp xếp đội phân tích chuyên nghiệp tới trang viên tiến hành phân tích mọi đường rút lui của các thế lực để tìm ra được đường rút lui tốt nhất. Đương nhiên chuyện này vô cùng bảo mật, đội ngủ chuyên nghiệp sẽ không để lộ ra ngoài.

Dù sao cũng cần thời gian nên Lâm Chính cũng không cần canh chừng, chỉ im lặng chờ đợi kết quả. Anh quay trở vào trong trang viên tu luyện.

Thế nhưng chưa tu luyện được bao lâu thì đã có điện thoại gọi tới. Rõ ràng là Lạc Thiên đã lâu không liên lạc.

“Lạc Thiên, có chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Giọng của Lạc Thiên nghe vô cùng nghẹn ngào: “Lâm Chính, anh đang ở đâu vậy? Anh có thể đến đây được không?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?", Lâm Chính hỏi. Anh cảm thấy có gì đó bất ổn.

Lạc Thiên im lặng một lúc rồi mới nói: “Ông nội …mất rồi…”

“Cái gì?”, Lâm Chính bàng hoàng.

Lạc Bắc Minh mất rồi sao?

Sau khi hỏi rõ tình hình, Lâm Chính tức tốc tới nhà họ Lạc Lúc này, cả nhà họ Lạc được giăng vải trắng, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc tang thương.

Khi anh vào trong thì Lạc Thiên đang quỳ ở một góc sân, mắt đỏ mọng, sưng húp. Anh bước tới, không biết phải nói gì: “Ông đi lúc nào vậy?”

“Tối hôm qua”, Lạc Thiên đáp.

“Vậy vẫn chưa muộn, tôi sẽ sắp xếp xe, đưa tôi đi gặp ông ấy, tôi xem xem có thể cứu vãn được gì không".

“Không cần nữa đâu”.

Lạc Thiên lắc đầu: “Trước khi đi ông nội đã dặn là không được cứu ông ấy”.

Lâm Chính nín thở...

“Sau lần đó, ông nội không còn vui nữa. Lúc nào cũng buồn bã. Có lẽ ông nội không thể nào chấp nhận được việc anh là một thần y yêu nghiệt…sự xuất hiện của anh đã phủ nhận toàn bộ nỗ lực của ông, Vì vậy, ông ốm mà mất”, Lạc Thiên nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính im lặng một hồi lâu. Anh không nói gì.

Ý chí chết còn hơn cả thân xác chết. Anh chữa được thể xác cho người khác nhưng một khi người đó bỏ cuộc thì anh không thể chữa được Bệnh của Lạc Bắc Minh dù Lâm Chính có y thuật cao minh thì cũng phải bó tay...

“Suy kiệt”, một lúc lâu sau Lâm Chính nói ra hai từ.

“Thực ra ông nội rất khâm phục anh”, Lạc Thiên lên tiếng.

“Trước khi chết ông có nói rằng ông đánh giá cao anh. Bởi vì ông cho rằng, với mối quan hệ giữa chúng ta thì nhà họ Lạc không thể nào sụp đổ được”.

“Chỉ có một điều ông cảm thấy tiếc nuối...cho tới lúc chết vẫn cứ day dứt một điều”

“Ông ấy day dứt điều gì”, Lâm Chính lập tức hỏi.

Lạc Thiên bặm môi: “Rằng cháu gái của ông không được gả cho anh...”

Lâm Chính giật mình, không biết phải nói như thế nào.

“Ông cảm thấy nếu tôi được gả cho anh thì nhà họ Lạc càng có cơ hội khởi sắc, sau này tiền đồ sẽ vô lượng, đủ để bảo vệ ba đời nhà họ Lạc. Thế nhưng ôn cũng hiểu rằng đó là điều không thể. Bởi vì anh không phải người hai lòng. Anh đã chọn Tô Nhu thì cả đời này sẽ đối tốt với cô ấy. Vì vậy ông chết rồi cũng chỉ nói được với tôi chuyện đó”, Lạc Thiên cười khổ.

Lâm Chính im lặng. Anh không biết phải trả lời như thế nào.

“Lâm Chính, anh tới đây”, Lạc Thiên nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính lập tức bước tới. Một giây sau, Lạc Thiên đổ vào người anh, khóc nức nở. Lâm Chính do dự, sau đó khẽ vỗ lưng Lạc Thiên, an ủi cô.

Lạc Thiên càng đau lòng, tuyệt vọng hơn. Cô cảm giác như bao nhiêu uất ức đang được tuôn ra hết theo giọt nước mắt.

Trong sân vang lên toàn là tiếng khóc thê lương. Những người khác nhà họ Lạc thấy vậy cũng khóc to hơn.

Đúng lúc này, có một đám người ầm ầm đi vào sân. Mọi người im lặng, quay qua nhìn. Họ thấy nhóm người mặc áo đỏ, còn cưỡi ngựa trắng đứng đó.

Lạc Thiên tức giận. Các quan khách cũng cảm thấy khó chịu. Ở đây đang có đám mà dám khua chiêng gõ trống mặc đồ đỏ rực. Tới gây sự hay gì?

“Các người là ai? Sao lại tới đây làm loạn?”, Lạc Thiên nhìn người đàn ông và hét lên.

Thế nhưng người này không hề sợ hãi, chỉ lấy ra một biên bản, vứt xuống đất và nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi không tới làm loạn, mà tới thực hiện lời hữa. Hôm nay Lạc Bắc Minh đã chết thì nhà họ Lạc cũng nên gả Lạc Thiên cho tôi rồi".

Cả nhà họ Lạc tái mặt. Lạc Thiên cũng bàng hoàng. Cô vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn người đàn ông mặc áo đỏ, cưỡi ngựa trắng.

“Lạc Thiên, người đó là ai vậy?”, Lâm Chính chau mày. Anh hỏi.

“Mau đưa tôi đi với...mau đưa tôi đi với...”, Lạc Thiên run rẩy kêu lên như người mất hồn...

Đọc truyện chữ Full