TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2347 “KHỐN NẠN!”.

Biểu hiện của Lạc Thiên như vậy khiến Lâm Chính càng thêm khó hiểu.

Anh vội vàng an ủi Lạc Thiên: “Tiểu Thiên đừng sợ, có tôi ở đây, dù kẻ đó có là ai, tôi cũng sẽ che chắn giúp cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”.

Lạc Thiên nghe vậy mới bình tĩnh lại được chút, nhưng cơ thể vẫn không thể kìm chế mà run rẩy.

“Anh Lâm, người đó… có lẽ là người của sơn trang Thánh Y!”.

“Sơn trang Thánh Y? Tôi chưa từng nghe qua”, Lâm Chính nhíu mày.

“Sơn trang Thánh Y là một thế lực xa xưa còn bí mật hơn cả tông phái ẩn thế! Đó là khi tôi mười tuổi, tôi và ông nội ra ngoài hái thuốc, hái được một thảo dược hiếm có. Ông nội rất vui, cho rằng gần thảo dược hiếm có chắc chắn vẫn còn thảo dược thần kỳ, thế nên tiếp tục dẫn tôi đi tìm. Không ngờ chúng tôi lại vào nhầm địa bàn của sơn trang Thánh Y.

"Ông nội không may bị chướng khí mà sơn trang Thánh Y bố trí gần sơn trang làm bị thương, trúng độc nặng, mạng sống không giữ được bao lâu. Để cứu ông nội, tôi đã chạy vào sơn trang cầu xin chữa trị, người của sơn trang nói muốn cứu ông nội tôi cũng được, nhưng tôi phải gả vào sơn trang Thánh Y.

"Lúc đó tôi chỉ muốn cứu ông nội nên đã đồng ý, không ngờ ông nội lại khăng khăng không chịu. Ông ấy cảm thấy ông ấy đã liên lụy đến tôi, áy náy trong lòng. Cuối cùng bởi vì tôi năn nỉ nên ông ấy đã thỏa hiệp, nói rằng ngày ông ấy chết, sơn trang Thánh Y có thể đưa người đến nhà họ Lạc cầu hôn. Chỉ là không ngờ ngày đó đã đến thật rồi!”, sắc mặt Lạc Thiên tái nhợt.

“Sau chuyện lần đó, ông nội nhiều lần sử dụng sức mạnh của Cổ Phái điều tra sơn trang Thánh Y. Tuy rằng không có được tài liệu gì nhiều, nhưng cũng biết được một vài chân tướng. Hóa ra sơn trang Thánh Y đó lánh đời là vì bọn họ vẫn luôn nghiên cứu y thuật cấm kị! Ông nội nói với tôi, nếu ông ấy chết, tôi phải chạy trốn khỏi nhà họ Lạc ngay, mai danh ẩn tích. Ông ấy nói nếu tôi gả vào sơn trang Thánh Y ắt sẽ chết không toàn thây, xương cốt khôgn còn. Tôi vốn định đợi sau khi chôn cất ông nội rồi sẽ đi, nào ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy…”.

Lạc Thiên đau khổ nói: “Tôi không sợ gả tới đó, mà chỉ sợ sơn trang Thánh Y sẽ làm liên lụy tới nhà họ Lạc! Anh Lâm, bây giờ tôi… phải làm sao đây?”.

Lạc Thiên nắm chặt cánh tay Lâm Chính, cơ thể càng lúc càng run rẩy dữ dội.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.

Nhưng anh cũng cảm thấy khâm phục Lạc Bắc Minh.

Ít nhất trong lòng ông ta vẫn hi vọng cháu gái mình có thể gả vào một gia đình tốt.

“Tiểu Thiên, tôi hiểu rồi, cô không cần lo lắng, tôi sẽ đuổi kẻ đó đi!”, Lâm Chính nói.

“Anh Lâm, ông nội nói người của sơn trang Thánh Y am hiểu y thuật cấm kị, y thuật cực kỳ quỷ dị. Người bình thường chắc chắn không phải đối thủ của họ, ngay cả anh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được”.

“Có chống đỡ được hay không thì phải đợi đến khi đấu rồi mới biết. Huống hồ, nơi này là Giang Thành, bọn họ đến đây thì phải tuân theo quy tắc của tôi!”.

Lâm Chính nói, kéo tay Lạc Thiên đi về phía “chú rể” đang ngồi trên lưng ngựa cao cao.

“Lẽ nào cô gái này chính là Lạc Thiên?”.

Chú rể nhìn cô gái đi tới xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp tựa như tiên, lại còn có đường nét của cô bé năm xưa, anh ta sáng mắt lên, lập tức mừng rỡ lên tiếng.

“Cô ấy là Lạc Thiên, nhưng có lẽ cô ấy không thể gả cho anh rồi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vì sao?”, chú rể sa sầm mặt.

“Vì cô ấy đã gả cho tôi! Người anh em, phụ nữ có chồng mà còn gả cho người khác được nữa sao? Các người còn không mau quay về đi?”, Lâm Chính nói.

Nghe anh nói vậy, cả người Lạc Thiên run lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, sau đó cúi thấp đầu, gò má đỏ lên.

“Láo xược!”.

Chú rể nổi giận: “Năm xưa sơn trang Thánh Y chúng tôi và Lạc Bắc Minh đã có hẹn ước, khi nào Lạc Bắc Minh chết, cháu gái ông ta sẽ gả vào sơn trang Thánh Y chúng tôi! Bây giờ cô ta lại gả cho người khác, chẳng phải là đùa bỡn sơn trang Thánh Y chúng tôi hay sao? Nhà họ Lạc các người muốn chết phải không?”.

“Người năm xưa thỏa thuận với các người đã nằm trong cỗ quan tài đó, nội dung các người thỏa thuận thế nào chúng tôi không hề biết. Nếu nói nuốt lời thì đó cũng là Lạc Bắc Minh đã nuốt lời, các người muốn tính sổ thì đi tìm ông ta tính sổ đi”, Lâm Chính nói.

“Khốn nạn!”.

Chú rể tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn tôi tìm một người chết để tính sổ? Anh coi tôi là kẻ ngốc sao? Tôi nói cho anh biết, mặc kệ anh là ai, Lạc Thiên đã là người của sơn trang Thánh Y tôi rồi! Hôm nay, hoặc là cô ta đi cùng chúng tôi về, hoặc là tôi sẽ khiến nhà họ Lạc tắm trong biển máu!”.

“Thế à? Vậy anh có thể thử xem”.

Lâm Chính nói một cách lạnh lùng.

“Anh nghĩ tôi không có bản lĩnh đó sao?”.

Chú rể ngồi trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Hai bên vô cùng căng thẳng.

Không còn nghe thấy tiếng khóc tang thương nữa.

Tiếng kèn trống hoan hỉ cũng đã dừng lại.

Khách khứa sững sờ nhìn bọn họ, dường như sắp có một trận đại chiến xảy ra.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

“Trí Vũ, đừng hành động lỗ mãng, làm như vậy sẽ không cưới được cô dâu về nhà đâu!”.

Tiếng nói đó vừa dứt, một thiếu nữ da trắng như tuyết, mắt sáng như sao bước tới…

Đọc truyện chữ Full