Sắc mặt Lâm Chính trông vô cùng cổ quái. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt anh. Cơn co giật khiến anh không thể đứng thẳng. Anh chống một tay lên bàn để cho cơ thể mình không bị đổ xuống.
“Lâm Chính”, Lạc Thiên hốt hoảng, chạy tới đỡ Lâm Chính. Cô gái khóc lã chã, cả khuôn mặt tối sầm.
“Tôi…không sao?”, Lâm Chính run rẩy nói với đôi môi tím ngắt.
“Không! Lâm Chính! Anh đừng cố gắng nữa. Từ bỏ đi. Tôi sẽ tới sơn trang. Không sao đâu. Lâm Chính. Xin anh hãy từ bỏ đi”.
Lạc Thiên khóc thét lên, quay qua nhìn Băng Thanh: “Cô Trí, chúng tôi từ bỏ. Xin cô hãy đưa thuốc giải cho tôi”.
“Thuốc giải à? Tôi có”, Băng Thanh mỉm cười, lấy ra một gói bột nhỏ kẹp trên đầu ngón tay: “Nếu như chịu đầu hàng, nhận thua thì đây chính là thuốc giải. Chỉ cần kịp thời uống số bột này là độc tố trong cơ thể sẽ được khống chế. Nhưng nếu anh ta vẫn cứng đầu, đến khi độc tố xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng và cốt tủy thì có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được đâu”.
Lạc Thiên như người mất hồn khi nghe thấy vậy.
“Lâm Chính! Từ bỏ đi. Mau từ bỏ thôi”, Cô ấy hét lớn. Cả nhà họ Lạc cũng đứng ra khuyên can. Nhưng Lâm Chính mặc kệ, chỉ chật vật chịu đựng tiếp.
Anh thở gấp, mắt tối đen, môi từ tím chuyển sang đen. Thế nhưng anh không hề ngã xuống. Chỉ run rẩy chộp lấy số châm trên bàn và đâm vào cơ thể mình.
Một châm!
Hai Châm!
Ba châm…Nhưng…không hề có tác dụng.
“Hừ! Phí sức mà thôi. Tôi nói cho anh biết. Loại độc này dù là tôi thì cũng chỉ có thể miễn nhiễm được với một giọt. Hơn nữa vẫn sẽ vô cùng đau đớn. Còn ba giọt thì... dù tôi có cơ thể song độc cũng khó mà chịu đựng nổi. Anh đã uống cả ba giọt, tức là anh đã thua rồi. Thần y Lâm, giờ hoặc là anh đầu hàng hoặc là đợi chết. Anh tự chọn đi”, Băng Thanh mỉm cười.
“Tôi lựa chọn…tiếp tục…”, Lâm Chính hớp lấy không khí, tiếp tục ghim châm lên người.
“Được! Được, anh đã muốn chết thì tôi cũng chẳng cản. Tôi nói cho anh biết, anh mà bị chết là anh thua luôn đấy nhé”, Băng Thanh tức giận khi thấy Lâm Chính quá cố chấp. Thế nên cô ta cũng không định cứu anh nữa. Cô ta rắc gói bột trong không trung. Lớp bột bay đi theo gió.
“Đừng”, Lạc Thiên hét lên nhưng đã không kịp nữa rồi…
“Tôi đã cho anh ta cơ hội mà anh ta không biết trân trọng. Vậy thì không thể trách ai khác được. Cô Lạc, tôi thấy cô sửa soạn đi là vừa, cùng chúng tôi về thôi. Còn nữa này, cô cũng chuẩn bị lo hậu sự cho anh ta đi”, Băng Thanh cười lạnh.
Lạc Thiên sững sờ, đôi mắt tối sầm. Cô ấy nhìn khuôn mặt mỗi lúc trông một đáng sợ của Lâm Chính rồi đột nhiên bật cười...Dù nước mắt vẫn rơi nhưng cô ấy cười. Một nụ cười thật đẹp.
“Cô Lạc, cô cười gì vậy?”, Băng Thanh cảm thấy nghi ngờ.
“Có một người cô yêu nguyện chết vì cô thì cô thấy có nên cười hay không?”, Lac Thiên hỏi.
Băng Thanh giật mình rồi hừ giọng: “Đó là do anh ta ngốc”.
“Tôi lại không thấy như thế?”, Lạc Thiên nói tiếp: "Nếu anh ấy chết, tôi cũng sẽ chết cùng anh ấy. Cô Trí, e rằng tôi không tới sơn trang được rồi. Nếu như đó là nhiệm vụ của cô thì cô đưa thi thể của tôi về”.
“Cô nói cái gì?”, Băng Thanh đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn lao về phía Lạc Thiên.
“Đừng có tới đây”, Lạc Thiên gầm lên. Trong tay cô ấy là một con dao nhỏ. Cô ấy kề con dao lên cổ mình.
“Lạc Thiên”, người nhà họ Lạc kinh hãi kêu lên. Họ thấy trong đôi mắt cô ấy chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
“Lâm Chính vì tôi mà chết, sao tôi có thể sống một mình được. Các người tránh ra, để tôi với Lâm Chính riêng biệt một lúc…”
Người nhà họ Lạc lau nước mắt, không dám lên tiếng. Băng Thanh vừa sốt ruột vừa cuống cả lên.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra chộp lấy con dao của Lạc Thiên. Lạc Thiên giật mình quay qua nhìn. Cô ấy thấy Lâm Chính đang ngẩng đầu mỉm cười.
“Cô đang làm chuyện ngốc nghếch gì thế?”