Lạc Thiên bàng hoàng. Cô ấy nhìn chăm chăm Lâm Chính thì thấy anh đã ngừng toát mồ hôi. Không chỉ vậy, môi của anh đã chuyển từ màu đen sang màu hồng như bình thường. Sắc mặt cũng tốt lên nhiều.
Chuyện gì vậy?
“Lâm Chính...anh vẫn ổn chứ?”, Lạc Thiên run rẩy hỏi.
“Tôi ổn”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, giọng nói đã không còn yếu như lúc nãy nữa.
“Cái gì?”, Trí Băng Thanh trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Anh....anh... chuyện gì vậy? Sao anh vẫn chưa chết?”
“Ai nói là tôi sẽ chết?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Lạc Thiên, cô đừng làm chuyện ngốc nghếch, lấy cho tôi vài cây châm ra đây, hơn nữa bốc thêm cho tôi ít thuốc. Nhanh lên nhé”, nói xong Lâm Chính viết ra một đơn thuốc.
Lạc Thiên vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ tìm đủ cho anh. Phòng thuốc của nhà ta có những thứ này. Mau đi tìm cho thần y Lâm”, Lạc Thiên nói.
Người nhà họ Lạc vội vàng đi gom đủ những gì mà Lâm Chính cần.
Lâm Chính châm cứu cho mình, điều động chân khí và nuốt sống số thuốc được mang tới. Sau một loạt các thao tác điều trị, sắc mặt của Lâm Chính hồi phục rất nhanh. Sau lưng anh bỗng xuất hiện một mảng màu lan rộng, kỳ dị.
“Đó là độc thể được thải ra”, đám đông kinh ngạc.
“Ngại quá, thất lễ rồi”, Lâm Chính mỉm cười, cởi áo ra, để lộ cơ bắp hoàn hảo. Anh lau sạch lưng, vứt áo qua một bên và điềm đạm nhìn Băng Thanh: “Cô Trí, có vẻ như thần độc tuyệt thế của cô không có tác dụng rồi”.
“Không...thể nào...không thể...”, Băng Thanh run rẩy, vội vàng lùi lại, hai con mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Ba giọt thần độc tuyệt thế đấy. Vậy mà người này vẫn không chết. Không thể nào. Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó. Dù cô ta sở hữu song độc khu thể thì cũng không thể nào chống lại được độc lực của ba giọt độc này.
“Anh đã giải độc bằng cách nào vậy?”, Trí Băng Thanh gầm lên. Cô ta như sắp phát điên.
“Tôi chỉ dùng phương pháp hết sức đơn giản để giải độc thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Chẳng có gì là kỳ lạ hết, chỉ là cách xử lý độc tố bằng cách vô cùng đơn giản”.
“Độc tốc chưa ngấm vào xương tủy sao? Không ngấm vào lục phủ ngũ tạng? Chỉ dựa vào cách xử lý đơn giản thì sao có thể thải được hết độc chứ?”, Băng Thanh hét lớn.
Cô ta căn bản không tin. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu.
“Độc tố của cô mạnh, nhưng muốn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của tôi thì e rằng không được rồi. Chỉ dựa vào số độc này là không đủ".
“Cái gì?”, Băng Thanh nín thở, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì đó bèn tái mặt, run rẩy chỉ về phía anh.
“Lẽ nào...anh...là sự kết hợp giữa Tuyệt Thế Độc Thể và Tiên Thiên Độc Thể? Anh cũng có song độc thể chất".
“Tôi không có”, Lâm Chính lắc đầu. Anh giơ tay lên, xòe bàn tay ra.
Băng Thanh trố tròn mắt. Cô ta nhìn thấy lòng bàn tay anh đang chuyển dần thành màu mực. Thậm chí còn có một hình con rồng ở đó. Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu ra.
“U Minh Sát Khu...hóa ra là vậy...anh sở hữu thứ còn đáng sợ hơn cả Tuyệt Thế Độc Thể và Tiên Thiên Độc Thể...”, cô ta run rẩy.
“U Minh Sát Khu sao? Lâm Chính, đó là thứ gì vậy?”, Lạc Thiên hỏi anh.
“Đó là cơ thể mà một người phải chết đi nhiều lần mới có thể sở hữu được. Đại diện của cơ thể loại này không phải là độc mà là cái chết”, Lâm Chính nói.
“Cái chết sao?”, Lạc Thiên hoang mang, rõ ràng là cô ấy không hiểu.
Chỉ thấy Băng Thanh đang vô cùng hoảng sợ. Lúc này nỗi sợ của cô ta dành cho Lâm Chính đã lên tới cực điểm: “Anh là quái vật...chắc chắn anh là quái vậy...Rốt cuộc anh là thứ gì vậy?”
Cô ta run rẩy, vô thức lùi lại.
“Tôi là gì không quan trọng”, Lâm Chính nín thở, lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ và nói: “Cô Trí, giờ tới lượt cô rồi. Đây là độc do đích thân tôi luyện chế ra, chỉ cần cô có thể khống chế không cho độc ngấm vào người thì tôi sẽ để cô đưa Lạc Thiên đi, thế nào?”
Băng Thanh tái mặt, sợ hãi nhìn chiếc lọ. Mặc dù cô ta không biết bên trong là thứ gì nhưng cô ta biết nó nhất định không kém thần độc tuyệt thế.Dù sao thì đó cũng là độc do người sở hữu U Minh Sát Khu luyện ra cơ mà...
Băng Thanh đứng như trời trồng, cô ta không cả dám đưa tay ra.
“Cô Trí, sao không nhận lấy vậy? Lẽ nào...cần tôi bón cho cô sao?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Băng Thanh mặt cắt không ra máu, cuối cùng cô ta phải lên tiếng: “Tôi...thua rồi...”