Nhà họ Lâm giỏi về y đạo. Lâm Chính biết rõ điều đó. Còn gia chủ Lâm Thị thì càng không phải nói tới. Kiến thức cơ bản về y thuật mà Lâm Chính có được bắt nguồn từ nhà họ Lâm. Hơn nữa nhà họ Lâm cũng cất giấu rất nhiều sách vè y thuật cổ. Lâm Chính không cho rằng nhà họ Lâm lại không có đại y tuyệt thế.
Thế nhưng anh không ngờ nhà họ Lâm còn tạo ra cả độc nhân. Đây là một thủ đoạn luyện chế vô cùng tàn nhẫn. Để tạo ra độc nhân không chỉ phải chịu đựng sự hành hạ khác người mà còn phải thích ứng với cả các loại tế phẩm. Mà những loại tế phẩm này lại chính là người sống.
Thế nhưng không phải tất cả người sống đều có thể trở thành nguyên liệu luyện chế ra độc nhân mà cần phải do nhiều yếu tố kết hợp tạo thành. Người sống làm tế phẩm phù hợp nhất với độc nhân chính là con cháu.
Nếu như gia chủ Lâm Thị không tốn quá nhiều nhân lực, tài lực đi tìm tế phẩm thì chắc chắc độc nhân này sẽ phải giết chết con cháu của mình để có thể biến mình thành độc nhân. Vì chỉ có con cháu mới có các tiêu chuẩn phù hợp với chính cơ thể của độc nhân.
Thế nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con mà. Sau những người này có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
“Tản ra”, Lâm Chính bị độc khí xâm nhập, không còn tiếp tục phòng ngự hay tấn công nữa mà chỉ gầm lên với Nguyên Tinh và Trương Thất Dạ ở phía sau. Đám đông bị độc khí ăn vào da thịt, người be bét máu, nào dám do dự. Bọn họ quay đầu bỏ chạy.
Các cao thủ nhà họ Lâm cũng không hề đuổi theo mà chỉ quay lại trợ lực cho người đàn ông trung niên kia. Thế nhưng bọn họ không phải là độc nhân, người đàn ông lại đang đứng đầu gió, độc khí mà ông ta phát ra đi theo gió phủ lên cả không gian khiến bọn họ không dám tiếp cận. Đành đứng từ xa sẵn sàng tiêu diệt Lâm Chính.
Có vẻ như người đàn ông trung niên không biết được cơ thể của Lâm Chính đáng sợ tới mức nào. Đợi đám người Nguyên Tinh rời đi, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên và bước tới.
“Hả!”, người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, sắc mặt tối sầm. Ông ta hét lớn.
Độc khí phóng ra từ cơ thể của ông ta đổi màu, hóa thành màu đỏ máu. Độc lực mạnh tới mức có thể khiến một con người tan chảy. Những cao thủ khác của nhà họ Lâm tái mặt, vội vàng lùi lại, đồng thời bịt mũi, không dám hít khí độc vào người.
“Đây là Huyết Độc”.
Lâm Chính cảm nhận được độc lực trên người mình. Anh chỉ điềm đạm nói: “Chỉ có độc nhân cấp độ ba mới có thể phóng ra được độc lực như thế này. Xem ra, phải có ba người sống làm tế phẩm thì ông mới có thể luyện ra được cơ thể này rồi”.
“Cậu biết nhiều vậy cơ à”.
Người độc nhân kia kinh ngạc, gầm lên: “Xem ra huyết độc không giết nổi cậu rồi. Nếu đã vậy thì để tôi cho cậu thưởng thức Tử Độc nhé. Phóng ra”.
Bùm! Người đàn ông phát ra độc lực, tỏa ra khắp bốn phía. Lần này độc lực mà ông ta phóng ra có đủ màu. Hồng và xanh, xanh rồi đen...
Nó giống như nước thải ra từ ống cống, tạo ra một màu sắc chết chóc khắp không gian. Cả khu vực bị nhiễm độc này, có lẽ hàng nghìn năm nữa con người cũng không thể đến gần, nếu không sẽ bị ăn mòn mà chết.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không quan tâm. Độc nhân trố tròn mắt: “Không...không thể nào...tử độc cấp độ bốn của tôi...mà cậu cũng không coi ra gì sao? Cậu...rốt cuộc là ai vậy...Rốt cuộc cơ thể cậu là gì vậy?"
“Tử Độc à? Ông đã giết tới bốn đứa con của mình sao?”, Lâm Chính nói.
“Bớt nói nhảm lại, chết đi cho tôi”, độc nhân cảm thấy không cam tâm, chỉ gào lên định chiến đấu tiếp. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên.
“Thử độc của tôi đi”.
“Cái gì?”, độc nhân bàng hoàng.
Một giây sau, cơ thể Lâm Chính khẽ di chuyển. Anh tiếp cận người đàn ông trung niên, đồng thời cơ thể cũng phát ra độc lực cực mạnh, bao trùm lấy toàn bộ người đàn ông.
“Không hay rồi, đại nhân gặp nguy hiểm rồi”.
“Phải làm sao đây”.
“Vì nhà họ Lâm, lao vào cứu đại nhân thôi”, các cao thủ nhà họ Lâm ý thức được tình hình không ổn bèn gầm lên lao vào vùng khí độc. Nhưng khi bọn họ vừa lao vào thì đã ý thức được sự bất ổn thật sự.
“Độc tố này...”, bọn họ đau khổ gào thét, nhưng chưa kịp nói ra câu nào thì đã ngã rầm ra đất, từ từ phân rã, chết ngay lập tức.