Còn độc nhân kia lúc này cũng không dễ chịu gì.
Khi Lâm Chính gạt hết độc lực đi, thì làn da toàn thân của hắn đã bị ăn mòn, tứ chi gãy lìa. Da thịt ở lồng ngực hắn cũng không còn, có thể nhìn thấy nội tạng be bét, chỉ còn lại chút hơi tàn.
E là độc nhân này cũng không ngờ mình đã trở thành độc nhân mà trên đời này vẫn có độc lực có thể giết được mình…
“Đây là độc gì vậy… Đây… rốt cuộc đây là độc gì vậy?”, độc nhân há miệng, khó nhọc kêu lên.
“Huyền Độc, ông chưa từng nghe tới sao?”.
Lâm Chính xua hết độc lực, mặt không cảm xúc nói.
Anh vừa dứt lời, độc nhân liền mở to mắt.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Huyền Độc? Đó là loại độc lực cao nhất, chỉ có độc nhân cấp 7 mới có thể sử dụng! Đó là độc lực mạnh nhất trên thế giới! Cậu… sao cậu lại nắm được Huyền Độc? Tuyệt đối không thể!”, độc nhân gào lên.
“Ông không biết không có nghĩa là không có, ông không làm được không có nghĩa người khác không làm được”, Lâm Chính lắc đầu, bình thản nhìn hắn: “Để tu luyện thành độc nhân cấp 4, chắc ông đã giết không ít người nhỉ?”.
“Tôi đã hiến tế bảy đứa con của tôi”, độc nhân cười nói đầy dữ tợn.
“Bảy người? Mà chỉ luyện đến cấp 4 sao? Thế thì thiên phú của ông kém quá!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thiên phú của tôi quả thực không được coi là hơn người, nhưng tôi bắt buộc phải làm vậy! Ở gia tộc Lâm Thị mà không có thực lực tuyệt đối thì sẽ bị mọi người coi thường! Huống hồ, có thể cống hiến cho nhà họ Lâm là vinh hạnh của tôi, giết mấy đứa con có là gì chứ? Cậu tu luyện đến Huyền Độc cấp 7 chẳng phải cũng giết vô số người sao? Cậu có tư cách gì để nói tôi?”.
“Tôi tu luyện đến cảnh giới Huyền Độc cấp 7, nhưng chưa giết một người nào!”, Lâm Chính đáp.
“Cái gì?”.
Độc nhân ngây ra, sau đó có chút điên cuồng nhìn Lâm Chính: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Chắc chắn là cậu lừa tôi! Muốn trở thành độc nhân, hoặc là giết người, hoặc là bị giết! Cậu tu luyện đến Huyền Độc mà chưa từng giết người, lẽ nào… lẽ nào cậu đã chết gần trăm lần?”.
“Cũng tầm đó”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Một câu nói đơn giản, nhưng dường như đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”.
Độc nhân không thể chấp nhận được, lớn tiếng gào lên.
Bị giết hơn trăm lần!
Đó là điều mà người bình thường có thể làm được sao?
Đây là quái vật!
Người này là một quái vật!
Tâm trạng của hắn vừa trở nên kích động, độc tố trong người lại phát tác càng nhanh. Hắn phun ra hai ngụm máu tươi, sau đó trợn trừng mắt nhìn Lâm Chính, dần trượt xuống, tắt thở.
Lâm Chính đi tới trước mặt độc nhân, thầm siết chặt nắm tay.
Thực ra độc nhân này cũng là người đáng thương.
Thiên phú kém cỏi, để có một chỗ đứng ở gia tộc Lâm Thị mà nhẫn tâm giết con của chính mình, trở thành cơ thể độc nhân, chỉ để cống hiến cho nhà họ Lâm.
Hắn không biết rằng đến chết hắn cũng chỉ là một công cụ của nhà họ Lâm mà thôi.
“Nhà họ Lâm đáng chết!”.
Lâm Chính nghiến răng, chộp lấy hòn đá màu đen rơi bên cạnh người đàn ông, quan sát kĩ càng.
“Chắc hẳn đây chính là Hồng Mông Huyền Thiết rồi!”.
Do đang bị dính độc, nên lớp đóng gói bên ngoài Hồng Mông Huyền Thiết đã bị ăn mòn, để lộ bề ngoài màu đen sì.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức bọc kín hòn đá lại, xoay người rời đi.
“Thần y Lâm!”.
Đám Trương Thất Dạ tiếp ứng ở bên ngoài chạy đến.
“Người nhà họ Lâm đâu?”.
“Chết hết rồi! Chúng ta mau đi thôi, nơi này xảy ra chuyện, chắc là bộ đội tiếp ứng của nhà họ Lâm sẽ nhanh chóng đến đây, đừng chuốc thêm phiền toái nữa! Rút mau!”.
“Được!”.
Mọi người lập tức xoay người rời đi, biến mất tăm mất tích.
Đám Lâm Chính vừa rời đi không tới 20 phút, đã có một đám cao thủ cưỡi gió lao tới, xông vào Mãn Long Cốc…