Nhìn những người đến đón tiếp mình, Lâm Chính thầm gật đầu.
Xem ra sơn trang Thánh Y quả thực có thành ý mời anh đến.
Dưới sự dẫn đường của bọn họ, Lâm Chính chính thức tiến vào sơn trang Thánh Y.
Cả sơn trang nằm trên một dãy núi rộng lớn.
Nhưng đây không phải là dãy núi bình thường.
Anh ngửi thấy một luồng khí ý linh động trong không khí.
Trong y học cổ, thì nơi này được gọi là phúc trạch bảo địa.
Được đấy, sơn trang Thánh Y chiếm hẳn một nơi phúc trạch bảo địa có một không hai để khai tông lập phái.
Không những vậy, cả sơn trang còn được ba lớp chướng khí đáng sợ bao vây, người bình thường không thể vào đây được.
Ở nơi thiên thời địa lợi như thế này, cũng không biết hiện giờ người của sơn trang Thánh Y đã đạt đến trình độ y đạo như thế nào rồi.
Lâm Chính thầm nghĩ.
Anh nhanh chóng được dẫn đến một căn phòng chờ.
"Mời thần y Lâm nghỉ tạm một chút, để thuộc hạ đi báo với Tam Thủ đại nhân".
Một đệ tử cung kính nói, sau đó chậm rãi rời khỏi căn phòng.
"Tam Thủ? Đây là ai vậy?".
Lâm Chính thầm nghĩ.
Nhưng chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc bào nâu, đầu trọc nhưng mặt đầy râu, bước vào.
"Ôi chao, chắc đây chính là thần y Lâm nhỉ? Đúng là nhân tài giỏi giang, trẻ trung ngời ngời", người đàn ông trung niên cười nói, ánh mắt đầy tán thưởng.
"Ông là..."
"À, quên không tự giới thiệu, tôi tên Tam Thủ Y, là phó trang chủ của sơn trang Thánh Y! Thần y Lâm, hân hạnh, hân hạnh!", Tam Thủ Y cười nói.
"Hóa ra là Tam Thủ đại nhân, hân hạnh!", Lâm Chính khẽ gật đầu, nhưng không đứng dậy.
Tam Thủ Y cũng không tức giận, ngồi xuống cười nói: "Thần y Lâm cả đường bôn ba, quả thực mệt nhọc, nếu sơn trang Thánh Y chúng tôi tiếp đón không chu đáo, mong thần y Lâm lượng thứ".
"Không sao, chúng ta nói chính sự đi. Tam Thủ đại nhân, sơn trang Thánh Y các ông gọi tôi tới đây, quả thực định gả cô Trí Băng Thanh cho tôi sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
Anh nhớ Trí Băng Thanh từng nói cô ta đã có chồng chưa cưới, hơn nữa còn không phải là người bình thường...
Tam Thủ Y im lặng một lát, rồi cười lớn: "Thực ra tôi có ý định này, nhưng anh tôi không đồng ý".
"Anh của ông?".
"Chính là Thánh Y Giả, chủ của sơn trang Thánh Y", Tam Thủ Y cười đáp.
"Vậy sao? Nếu đã không đồng ý, thì các ông gọi tôi đến đây làm gì?", Lâm Chính bình thản nói.
Tam Thủ Y mỉm cười, xán lại gần nói: "Tuy thần y Lâm không lấy được con gái của trang chủ chúng tôi, nhưng sơn trang chúng tôi vẫn rất tán thưởng cậu. Ý của tôi là vậy, còn người... thì không gả nữa. Sơn trang chúng tôi sẽ cho cậu lợi ích làm bồi thường, đương nhiên cậu cũng không thể cứ thế lấy được lợi ích này. Chúng tôi muốn cậu gia nhập sơn trang Thánh Y, cống hiến cho chúng tôi! Thần y Lâm, cậu thấy sao?".
"Chẳng sao cả", Lâm Chính lắc đầu cười khẩy: "Sơn trang Thánh Y các ông biết tính toán quá đấy, vừa không muốn mất gì vừa muốn nhận lợi ích, cái gì hời là các ông chiếm hết rồi".
"Vậy là thần y Lâm không đồng ý?", Tam Thủ Y mỉm cười: "Nếu vậy thì tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho kĩ. Dù sao nếu cậu không đồng ý, thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng".
"Nghiêm trọng đến mức nào?", Lâm Chính đanh mắt lại, nhìn ông ta chằm chằm.
"Chắc chắn con gái nhà họ Lâm sẽ không được yên thân, không những vậy, e là những người có liên quan đến thần y Lâm cũng sẽ gặp chuyện bất hạnh. Tôi nghĩ chắc chắn thần y Lâm không muốn nhìn thấy cảnh này đâu, đúng không?", Tam Thủ Y nheo mắt cười nói.
Ông ta vừa dứt lời, toàn thân Lâm Chính liền tỏa ra sát khí.
"Các ông đang... uy hiếp tôi sao?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Nào dám, nào dám, chúng tôi chỉ nói với cậu sự thật, không hề có ý uy hiếp gì cả", Tam Thủ Y vội xua tay, khuôn mặt vẫn nở nụ cười.
Nhìn nụ cười giảo hoạt của ông ta, sắc mặt Lâm Chính lạnh giá như băng.
Thực ra anh đã biết mục đích sơn trang Thánh Y gọi anh đến là muốn bẫy anh.
Nhưng không ngờ sơn trang Thánh Y lại thẳng thắn như vậy.
Tuy nhiên, Lâm Chính sẽ không đồng ý.
Sơn trang Thánh Y nhìn trúng anh cũng là muốn lợi dụng anh mà thôi.
Một khi anh không còn giá trị, bọn họ sẽ vứt bỏ anh không chút do dự.
"Tam Thủ đại nhân, tôi nghĩ chắc lần này ông phải thất vọng rồi".
Lâm Chính uống cạn chén trà, lạnh lùng nói: "Muốn giữ tôi ở lại sơn trang Thánh Y thì chắc là không được rồi, nếu các ông đã không có thành ý, thì tôi chỉ đành đi vậy".
"Cậu không sợ những lời tôi vừa nói sao?", Tam Thủ Y bình tĩnh hỏi.
"Ông cứ thử xem".
Lâm Chính ngoảnh sang, lạnh lùng quát.
Tam Thủ Y lặng lẽ nhìn Lâm Chính, khóe miệng vẫn nở nụ cười, một lát sau thì cười lớn.
"Được! Được! Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên có khí phách! Khâm phục! Khâm phục! Ha ha ha!".
"Thần y Lâm, cậu cũng đừng tức giận, vừa rồi chỉ là Tam Thủ nói đùa với cậu thôi. Thực ra anh tôi rất nóng lòng muốn gả Trí Băng Thanh cho cậu, nhưng điều kiện là cậu có thể ở lại sơn trang Thánh Y, được không?", Tam Thủ Y nheo mắt cười nói.
"Gả thật?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Gả thật, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày kia", Tam Thủ Y đáp.