Người đời đều nói thần binh lợi khí được làm từ Hồng Mông Huyền Thiết đều có thể xưng bá trên đời, không ai địch nổi.
Mọi thứ trên đời đều không thể tranh phong với nó.
Nhưng nếu dùng Hồng Mông Huyền Thiết để làm một bộ châm bạc... thì sẽ có hiệu quả gì đây?
Không ai biết.
Lâm Chính cũng không biết.
Nhưng anh đã hết cách.
Anh không giỏi dùng đao kiếm.
So với vũ khí thì thực ra anh thích châm bạc hơn...
"Chủ tịch Lâm, nó có chỗ nào đặc biệt sao?", Mã Hải do dự một lát rồi hỏi.
"Tôi cũng không rõ, dù sao bây giờ vẫn chưa tôi luyện thành công. Tôi chỉ nghĩ đến việc dùng dị hỏa tôi luyện, mà không nghĩ ra bọn chúng cũng cần loại nước đặc biệt để dội lên. Việc chế tạo bộ châm bạc này vẫn cần chút thời gian".
Lâm Chính thở dài rồi lấy tay vơ, cất Hồng Mông Long Châm đi.
"Đúng rồi, ông đến tìm tôi có chuyện gì vậy?".
Lúc này Mã Hải mới nhớ ra, vội lấy một bức thư ra đưa cho Lâm Chính.
"Sáng nay có người mang bức thư này đến công ty chúng ta, nói là phải để đích thân cậu mở ra đọc", Mã Hải nói.
"Ai gửi vậy?", Lâm Chính hỏi.
"Sơn trang Thánh Y", Mã Hải đáp.
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng bóc thư ra đọc, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng kỳ quái.
"Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện gì vậy?".
Mã Hải dè dặt hỏi.
"Mọi chuyện trở nên rắc rối rồi".
Lâm Chính thở hắt ra, nhíu mày đáp.
"Rắc rối?".
"Sơn trang Thánh Y gửi thư đến nói bọn họ không định giải trừ thỏa thuận trước đó với Lạc Thiên nhà họ Lâm, nhất quyết bắt Lạc Thiên làm dâu sơn trang Thánh Y, đồng thời bắt tôi thực hiện thỏa thuận với cô chủ của sơn trang Thánh Y là Trí Băng Thanh, lập tức kết hôn với Trí Băng Thanh. Nhưng nếu tôi đồng ý ở rể ở sơn trang Thánh Y, lấy Trí Băng Thanh, thì bọn họ có thể tha cho Lạc Thiên, không ép cô ấy gả vào sơn trang Thánh Y nữa", Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Cái gì?".
Mã Hải gần như nhảy dựng lên.
"Chủ tịch Lâm, bọn họ... bọn họ rõ ràng là muốn ràng buộc cậu với sơn trang Thánh Y mà! Chắc chắn bọn họ không có ý định tốt đẹp gì, cậu đừng đồng ý", Mã Hải kêu lên.
"Ngàn tính vạn toán, không ngờ rằng sơn trang Thánh Y lại đồng ý với thỏa thuận hoang đường mà Trí Băng Thanh vạch ra... Có phải tôi đã mắc bẫy của sơn trang Thánh Y không?", Lâm Chính có chút đau đầu.
"Chủ tịch Lâm, cậu định thế nào?".
"Cứ đi một chuyến đi, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này. Tôi muốn đích thân đến sơn trang Thánh Y để thương lượng với trang chủ của bọn họ. Còn nữa, tôi nghe phong thanh đại phái y dược này có thang tuyền riêng. Có lẽ có thể nhờ thang tuyền của sơn trang Thánh Y để hoàn thành Hồng Mông Long Châm của tôi", Lâm Chính nói.
"Liệu có nguy hiểm quá không?".
Mã Hải lo lắng nói.
"Ông yên tâm, sao lại nguy hiểm được chứ? Nếu đối phương thật lòng muốn nhận tôi làm rể thì sao có thể hại tôi được?", Lâm Chính cười đáp.
"Cũng đúng, nhưng nếu cậu từ chối bọn họ, thì khó mà đảm bảo bọn họ không thẹn quá hóa giận mà làm hại đến cậu", Mã Hải vội nói.
"Không sao, nếu tôi muốn đi, thì một sơn trang Thánh Y vẫn chưa ngăn cản được tôi đâu".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Mã Hải, ông mau sắp xếp đi! Trong thư nói ngày kia sẽ tổ chức hôn lễ, bảo tôi đến ngay hôm nay. Nếu đến muộn, bọn họ sẽ ra tay với Lạc Thiên! Thời gian gấp lắm!".
Mã Hải ngập ngừng một lát, thấy Lâm Chính đã quyết ý, chỉ đành gật đầu, rồi chạy đi sắp xếp.
Thực ra Lâm Chính cũng có lòng riêng.
Sơn trang Thánh Y!
Sau đó anh từng điều tra, đây cũng là một gia tộc lánh đời giống gia tộc Lâm Thị, ẩn náu rất sâu.
E rằng bọn họ ẩn náu còn kín đáo hơn cả thiên cung Trường Sinh.
Thế lực y đạo như vậy, sao Lâm Chính có thể không có hứng thú chứ?
Có lẽ bọn họ có y thuật cổ kinh thiên động địa nào đó khiến người ta phải vỗ bàn khen hay.
Nếu như có thể tiếp xúc một chút thì cũng không uổng chuyến đi này.
Huống hồ việc luyện chế Hồng Mông Long Châm cũng cần thang tuyền đặc biệt phụ trợ.
Chắc chắn trong thế lực như sơn trang Thánh Y sẽ có tuyệt đỉnh thang tuyền, nếu không làm sao bọn họ luyện chế được thần dược hàng đầu chứ?
Mã Hải nhanh chóng sắp xếp xong chuyên cơ.
Lâm Chính dựa vào địa chỉ bay thẳng tới sơn trang Thánh Y.
Chạng vạng tối, Lâm Chính đến một thị trấn nhỏ cách sơn trang Thánh Y mười mấy dặm.
Thị trấn này nằm ở biên giới Long Quốc.
Anh đi tới trước một quầy hàng nhỏ.
"Ông chủ, cho tôi một bình hồng trà", Lâm Chính nói.
"Cửa hàng không có hồng trà", ông chủ thuận miệng đáp.
"Thế thì đổi trà xanh".
"Thêm đường không?".
"Có".
"Muốn đựng trà bằng gì?".
Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ mắng là đồ thần kinh.
Đồ uống đựng trong bình chứ còn lấy gì đựng?
Nhưng Lâm Chính lại trả lời: "Lấy bát trà đựng đi".
"Muốn mấy bát?".
"Ba bát".
Anh vừa dứt lời, ông chủ lập tức đi ra khỏi quầy, cung kính ôm quyền hành lễ với Lâm Chính.
"Đệ tử Trần Đỗ của sơn trang Thánh Y bái kiến thần y Lâm!".
"Mau đưa tôi tới sơn trang Thánh Y", Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, mời thần y Lâm!".
Trần Đỗ cung kính nói, rồi đưa Lâm Chính đến hậu đường.
Mới phát hiện đằng sau quầy hàng có đỗ một chiếc máy bay trực thăng.
Hai người lên máy bay, bay thẳng tới sơn trang Thánh Y.
Khoảng 20 phút sau, máy bay hạ xuống trước một đám chướng khí. Xuyên qua ba lớp chướng khí đáng sợ này, cuối cùng Lâm Chính cũng đặt chân lên địa phận của sơn trang Thánh Y.
"Kính chào thần y Lâm!".
Đằng sau lớp chướng khí có mười mấy đệ tử của sơn trang Thánh Y đang đứng, nhìn thấy Lâm Chính thì tất cả đều ôm quyền hành lễ, đồng thanh hô lên.