Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục.
Tối nay Hình Khánh và các lãnh đạo cấp cao của sơn trang Thánh Y định không say không về.
Người hai bên uống đến mức trời đất quay cuồng, mông lung hồ đồ.
Nhưng thực tế người hai bên đều có tâm tư riêng.
Người bên sơn trang Thánh Y muốn giữ chân cao thủ Huyền Thanh Các, miễn cho bọn họ đi tìm thần y Lâm trả thù.
Còn người Huyền Thanh Các thì muốn giữ chân cao thủ sơn trang Thánh Y, để cao thủ của mình dễ dàng hành động.
Thế là bữa tiệc diễn ra vô cùng ôn hòa, hai bên nâng chén cụng ly, anh qua tôi lại, vô cùng vui vẻ.
Còn căn nhà mà Lâm Chính ở lại tràn ngập sát cơ.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra, nhìn song cửa sổ, sau đó mặc áo xuống giường.
Lúc này, thành viên đội ngũ mà sơn trang Thánh Y cài vào xung quanh nơi anh ở đang lần lượt ngã xuống.
Bọn họ bị giết chết một cách âm thầm lặng lẽ.
Kẻ đó cực kỳ giỏi ám sát, giống như bóng ma xuất hiện trong bóng tối, che miệng cắt cổ, sau đó lặng lẽ xử lý thi thể.
Thủ đoạn rất đơn giản, rất nhanh nhẹn lưu loát!
Từ đầu tới cuối chưa tới hai mươi phút!
Đội cao thủ mà sơn trang Thánh Y điều tới đây đã bị xử lý nhanh gọn.
Sau đó, trong bóng tối có hai bóng người trên tay dính đầy máu tươi đi ra, bước đến trước cửa.
Đệ tử canh trước cửa đã dựa vào cửa ngủ từ lâu.
Hai người họ cũng không định giết đệ tử này, chỉ liếc nhìn cánh cửa, sau đó đi thẳng vào trong.
Bước chân của họ dường như không phát ra âm thanh, nhẹ nhàng di chuyển, cứ như con mèo vậy.
Đợi đến khi hai người lặng lẽ đẩy cửa phòng, chuẩn bị ra tay thì mới kinh ngạc phát hiện, đèn trong phòng đã được thắp sáng.
Lâm Chính đang ngồi trước bàn, rót ba tách trà…
“Hai vị vất vả rồi, nào, ngồi xuống uống tách trà đi!”, Lâm Chính nói.
Hai người hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Có lẽ bọn họ chưa từng gặp phải chuyện như vậy!
Rõ ràng người đó đã dự liệu được sự có mặt của bọn họ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, một trong hai lộ ra sát ý, siết con dao găm trong tay, định kiên quyết ra tay.
Nhưng người kia giữ cánh tay ông ta lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ông ta không cam tâm, nhưng vẫn nghe theo.
Người kia đóng cửa vào, quan sát Lâm Chính một lượt, sau đó đi tới, chậm rãi ngồi xuống.
Người còn lại cũng đi tới ngồi xuống.
Ánh mắt hai người sắc bén như dao nhìn chằm chằm Lâm Chính, dây thần kinh căng thẳng.
Chỉ cần Lâm Chính có hành động gì, bọn họ sẽ lập tức chém đầu Lâm Chính ra thành mười tám mảnh.
Nhưng Lâm Chính lại không có hành động gì khác, chỉ nhẹ nhàng thưởng thức trà mình pha, mỉm cười nói: “Vì sao hai vị không uống? Yên tâm, trong trà không có độc, mùi vị trà tôi pha cũng không tệ”.
“Chúng tôi đến đây không phải để uống trà”.
Một trong số họ lạnh nhạt nói.
“Thế à? Tôi lại hi vọng các ông đến đây là để uống trà!”, Lâm Chính đặt tách trà xuống, thản nhiên cười nói.
“Chúng tôi đến đây làm gì chắc cậu biết rõ!”, người kia cười nhạt: “Nhưng cậu đã biết rõ mục đích của chúng tôi còn pha trà ngồi đợi, tôi nghĩ có lẽ cậu đã có chuẩn bị đúng không?”.
“Đương nhiên”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy… cậu đã chuẩn bị cái gì? Không biết hai người chúng tôi có thể đón đỡ được không?”.
Người đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, sát ý trong mắt mãnh liệt hơn.
Hiển nhiên, bất kể thực lực Lâm Chính thế nào, bọn họ cũng phải thử một lần!
Ông ta lo rằng Lâm Chính chỉ đang hù dọa bọn họ.
Lâm Chính lại lắc đầu, hờ hững cười nói: “Các ông không đỡ nổi!”.
“Cậu cũng tự tin thật! Nếu đã như vậy thì xin mời thử xem!”.
“Không cần thử nữa”, Lâm Chính nói.
“Vì sao?”.
Hai người ngạc nhiên.
“Vì các ông đã thua rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.