Thua rồi?
Hai người hít sâu một hơi, không hiểu lời này có ý gì, vội vàng đứng dậy, trở nên cảnh giác.
Đúng lúc này, người đứng bên trái đột nhiên cảm nhận được gì đó, mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó cười chua chát lắc đầu.
“Lợi hại! Lợi hại! Cậu quả nhiên phi phàm, chúng tôi thua rồi!”.
“Tử Nghĩa, ông đang nói gì vậy? Chúng ta còn chưa giao đấu với cậu ta mà! Ông đã vội nhận thua?”, người đó hét lên.
“Bỏ đi Tử Hằng, ông xem căn phòng này”, người tên Tử Nghĩa không biểu lộ cảm xúc gì, nói.
Tử Hằng sững người, lập tức nhìn quanh, nhưng lại không nhìn ra điều gì khác thường.
Đột nhiên ông ta đi đến cửa sổ nhìn ra xa, phát hiện cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vô cùng mông lùng, không nhìn thấy gì.
Không những vậy, bất kỳ âm thanh gì ở ngoài phòng… lúc này cũng không nghe được!
Dường như trong và ngoài phòng đã bị ngăn cách hoàn toàn.
“Đây là… vực?”.
Tử Hằng ngơ ngác hỏi.
“Không sai! Đây chính là sức mạnh của vực. Trong vô hình, chúng ta đã bước vào lĩnh vực của cậu ta! Ông có thể đảm bảo mình chiến thắng được người có sức mạnh của vực như thế này không?”, Tử Nghĩa nói.
Vẻ mặt Tử Hằng không mấy tự nhiên, nhưng trong lòng ông ta vẫn không phục, cắn răng nói: “Sức mạnh của vực có lớn có nhỏ, chưa chắc người sở hữu vực đã là tồn tại vô địch. Ông nghĩ tôi chưa chiến đấu với cao thủ nào có sức mạnh của vực sao? Tôi còn sợ gì?”.
“Ông…”, Tử Nghĩa tức giận, không biết nên nói thế nào mới được.
Tử Hằng lạnh lùng nhìn Lâm Chính, đã âm thầm vận chuyển sức mạnh.
Rõ ràng ông ta vẫn quyết định chiến đấu.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bên bàn, yên tĩnh uống trà, hoàn toàn không nhìn Tử Hằng.
Dường như anh không để ông ta vào mắt.
Tử Hằng phẫn nộ cùng cực!
Ông ta tung hoành Bắc Nam bao nhiêu năm nay, số người từng giết không đến một vạn cũng đến mấy nghìn. Cao thủ quý tộc có thân phận gì, thực lực ra sao ông ta cũng từng chém chết, nhưng chưa bao giờ gặp ai nhàn nhã ung dung như Lâm Chính.
Không, sự nhàn nhã ung dung của anh đối với Tử Hằng mà nói là ngông cuồng, là không coi ai ra gì!
Hai mắt ông ta đỏ lên, không nhẫn nại được nữa, cất bước xông tới, chuẩn bị ra tay.
“Tử Hằng!”.
Tử Nghĩa vội vàng hô lên, nhưng vô ích.
Sát ý hung hãn đã lan ra từ trên người Tử Hằng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Tách!
Lâm Chính đang ngồi uống trà đột nhiên búng ngón tay.
Tử Hằng rùng mình, đợi hoàn hồn lại thì kinh ngạc phát hiện tất cả khí ý tích lũy bên ngoài cơ thể mình đã không thấy đâu nữa.
Dường như… nó đã bị thứ gì đó đánh tan.
Chuyện này là sao?
Tử Hằng vô cùng nghi hoặc.
Nhất định là tên nhóc trước mặt giở trò!
Trong mắt ông ta tràn ngập lửa giận, vẫn không từ bỏ, định tiếp tục dùng sức.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên giơ tay ra, đặt một bộ phận cơ thể đầm đìa máu lên trên bàn.
Hai người đều sửng sốt.
“Đó là… thận?”, Tử Nghĩa kinh ngạc.
“Thận ở đâu ra?”, Tử Hằng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính không nói, chỉ bình thản nhìn Tử Hằng.
Tử Hằng sững người, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, vội vàng vén áo của mình lên.
Bấy giờ mới phát hiện nơi thận trái của mình xuất hiện một khe hở nho nhỏ, máu chảy ra từ nơi đó!
Nhìn thấy vậy, Tử Hằng toát mồ hôi lạnh.
Tử Nghĩa cũng kinh hãi, bị dọa mất ba hồn sáu phách.
Đây là cao nhân bậc nào, mà lại có thể móc nội tạng của người khác trong khi người đó không hề hay biết?
Thủ đoạn này đáng sợ đến mức nào?
Hơn nữa…
Bây giờ là thận bị móc.
Lát nữa bị móc cả tim thì… chẳng phải sẽ mất mạng tại chỗ hay sao?
Lâm Chính lại quơ tay.
Vù!
Trái thận đó giống như làm ảo thuật, không thấy đâu nữa.
Tử Hằng cảm giác bên thận trái của mình hơi tê tê, vội vàng sờ vào, phát hiện thận đã được đặt vào trở lại.
Thật là thần kỳ!
Đầu óc ông ta trở nên trống rỗng.
“Ông qua đây ngồi một lúc. Tôi biết chút y thuật, chức năng thận của ông hơi có vấn đề, tôi sẽ chữa trị cho ông”.
Lâm Chính đặt tách trà xuống, lấy túi châm ở bên cạnh tới, nói.
“Ồ… A, được, cảm ơn bác sĩ…”.
Tử Hằng ngây ngốc đi qua đó ngồi xuống.
Lâm Chính cầm tay ông ta bắt mạch, mỉm cười nói: “Ông luyện công quá mức, khí không lưu thông tốt, không những thận không tốt mà gan phổi cũng có vấn đề. Có phải gần đây ông hay ho, thở dốc, mất ngủ, gặp nhiều ác mộng lại còn toát nhiều mồ hôi không?”.
“Phải… Phải…”.
“Nào, để tôi châm cứu cho ông hai châm là được rồi…”.
“Thật… thật sự cảm ơn… thật sự cảm ơn…”.