Nhìn thấy Chí Tôn Huyền Thanh Các nếm trái đắng, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Sao có thể như vậy?”.
“Người này... lại làm bị thương được Chí Tôn?”.
“Không đúng! Nhất định là Chí Tôn vẫn chưa dùng hết sức nên mới để kẻ đó tìm được cơ hội! Nếu không, với thực lực của cậu ta sao có thể làm bị thương Chí Tôn được?”.
“Đúng vậy!”.
Mọi người run rẩy nói, nói thì nói vậy, nhưng trên mặt ai cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
“Người này... không đơn giản!”.
Thánh Y Giả lộ ra vẻ tiếc thương: “Tôi rất muốn chiêu mộ người này vào sơn trang Thánh Y của tôi, cống hiến cho tôi, nhưng tính tình người này quá cố chấp, không biết trời cao đất dày! Hôm nay, cậu ta chắc chắn phải ngã xuống tại đấy, đáng tiếc, đáng tiếc...”.
“Anh cả, không có gì phải tiếc, trên đời này không thiếu thiên tài. Người này trời sinh cố chấp ngang bướng, dù có chiêu mộ vào sơn trang Thánh Y cũng sẽ là rắc rối lớn! Giờ đây chúng ta đã có thù oán với cậu ta, hôm nay nhất định phải diệt trừ cậu ta, nếu không ắt sẽ là thả hổ về rừng!”, Tam Thủ Y nói.
“Nói không sai”.
Thánh Y Giả gật đầu.
Chí Tôn Huyền Thanh Các đứng dậy khỏi bề mặt đất vỡ nát.
Lúc này, đại điện đã lung lay sắp đổ.
“Hai vị muốn đánh thì ra ngoài đánh, ngôi miếu đổ nát của tôi thật sự không kham nổi đâu”, Thánh Y Giả hô lên.
Ánh mắt Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh đi, trầm giọng nói: “Nơi này dùng quyền cước không thoải mái, ra ngoài đi!”.
“Được!”.
Lâm Chính cũng không từ chối, cất bước, bay từ đại điện ra ngoài giống như chiếc lá.
Chí Tôn Huyền Thanh Các đột ngột đạp hai chân.
Ầm!
Mặt đất lại rung chuyển, lõm xuống một tấc.
Cả người ông ta giống như tên rời khỏi cung, tấn công về phía Lâm Chính vừa mới bay ra khỏi đại điện.
Lần này ông ta không nương tay nữa, dốc hết toàn lực.
Soạt!
Nơi ngực ông ta tỏa ra ánh sáng xanh lam ảo diệu.
Ánh sáng xanh lam lan ra bốn phía giống như khói.
Lâm Chính nhíu mày.
Ánh sáng xanh lam nhìn giống khói đó lại là khí?
Không thể tưởng tượng nổi!
Khí của một người lại có thể ngưng tụ đến mức đó! Đáng sợ như vậy!
Ánh sáng xanh lam ngưng tụ thành một vòng mây khổng lồ, bao vây lấy Lâm Chính.
Chí Tôn Huyền Thanh Các chụp tay về phía vòng mây đó, rút ra một thanh đao mây và kiếm mây, chém về phía Lâm Chính.
Đao kiếm huơ múa, hình thành kiếm thế dời non lấp biển, tựa như có thể chém rách mọi thứ trên thế gian, ngay cả bầu trời cũng giống như sắp bị ông ta chém nát.
Lâm Chính thấy không tránh được, bèn kích hoạt cơ thể võ thần.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng...
Bóng đao kiếm vô cùng dày đặc đánh lên người Lâm Chính, phát ra tiếng va chạm kịch liệt giống như pháo nổ.
Nhưng cho dù đao kiếm có nhanh mạnh thế nào, cuối cùng vẫn không thể xé rách da thịt của anh!
“Cơ thể võ thần? Cậu ta lại có cơ thể võ thần?”.
“Trời ạ, người này... ngay cả cơ thể võ thần cũng luyện được rồi?”.
“Không thể nào! Cậu ta trẻ tuổi như vậy, sao lại có cơ thể võ thần?”.
Đám người Huyền Thanh Các và vô số khách khứa kinh ngạc.
Ánh mắt Thánh Y Giả nghiêm nghị, không có phản ứng gì lớn.
Vì ông ta đã sớm biết năng lực của người này từ lời kể của Trí Băng Thanh.
Cơ thể võ thần thì tính là gì? E rằng cậu ta còn có U Minh Sát Khu trong truyền thuyết ấy chứ!
“Hay! Hay! Hay cho một kỳ tài ngút trời! Trẻ tuổi như vậy mà đã nắm giữ cơ thể võ thần! Xem ra cậu dám gây rối ở hôn lễ của con trai tôi là vì có cái để dựa vào!”.
“Nhưng chỉ dựa vào cơ thể võ thần, e là vẫn không bảo vệ được mạng cậu! Hôm nay, tôi sẽ tiêu hao hết khí kình của cậu, khiến cậu không còn sức lực sử dụng cơ thể võ thần nữa!”.
Hai mắt Chí Tôn Huyền Thanh Các toát ra sự điên cuồng trước nay chưa từng có, sau đó hét dài một tiếng.
“Tới!”.
Trong nháy mắt, vòng mây lượn lờ quanh Lâm Chính đột nhiên trở nên sôi sục.
Từng làn mây mù trong vòng mây bắt đầu sôi lên, không ngừng bành trướng, sau đó...
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...
Trong vòng mây lại nhô ra những cánh tay được tạo thành từ mây. Mỗi một cánh tay đều cầm đao mây kiếm mây dài thượt, sau đó đồng loạt tấn công về phía Lâm Chính.
Hơn trăm cánh tay vung đao múa kiếm, không ngừng chém tới từ bốn phương tám hướng.
Mỗi một thanh đao kiếm chém xuống đều có sức lực nặng ngàn cân, dường như có thể chém nứt núi lớn, chặt đứt sông biển.
Mỗi một giây, Lâm Chính phải chịu đựng mấy trăm đến một nghìn lần tấn công!
Muốn phòng ngự mỗi một đòn tấn công đó, anh phải tiêu hao sức lực rất lớn để duy trì cơ thể võ thần!
Từ đầu tới cuối chỉ qua một phút, khí kình trong cơ thể Lâm Chính đã bị tiêu hao hơn một nửa.
Nếu còn tiếp tục như vậy, e là chỉ có một con đường chết.
“Cậu ta không chống đỡ được nữa rồi!”.
“Chí Tôn cố lên!”.
“Ha ha, hạng thấp kém như cậu cũng dám khiêu khích Chí Tôn của chúng tôi?”.
“Bây giờ đã biết sự lợi hại của Chí Tôn chúng tôi rồi chứ?”.
Người của Huyền Thanh Các phấn khích reo hò, tiếng giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.
Đám người bên Thánh Y Giả cũng sáng mắt lên.
“Chí Tôn Huyền Thanh Các quả nhiên danh bất hư truyền! Bản lĩnh này thật sự có thể sánh với thần tiên!”, Thánh Y Giả liên tục gật gù.
“Băng Thanh, nhìn thấy chưa? Đây chính là thực lực của bố anh!”.
Hình Thư Trường chăm chú quan sát, mỉm cười nói: “Có một ngày anh cũng sẽ giống như bố, nắm giữ sức mạnh vô thượng, ngự trị thiên hạ!”.
“Thư Trường, em tin anh sẽ có ngày như thế!”.
Trí Băng Thanh dịu dàng nép vào lòng Hình Thư Trường, nghiêm túc nói.