TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2387 ĐÚNG LÀ TRÒ ĐÙA LỚN NHẤT THẾ GIAN!

Đòn tấn công kịch liệt của vòng mây làm lan ra rất nhiều sóng sức mạnh.

Cú nổ khủng khiếp hoàn toàn nuốt chửng Lâm Chính.

Mọi người đã không còn nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Chính.

Nhưng không còn quan trọng nữa!

Trước đòn tấn công như vậy, Lâm Chính muốn sống cũng khó như lên trời.

Ầm ầm ầm…

Đột nhiên mây mù tan ra.

Bóng người bên trong lay động một lúc, sau đó một bóng người bay ra khỏi mây mù, rơi mạnh xuống đỉnh núi cách không xa ở ngoài điện.

Ầm ầm!

Đỉnh núi đó lập tức nổ tung, thân núi cũng nứt ra.

Mọi người hồi hộp nhìn lại, người đâm vào thân núi chính là Lâm Chính!

Còn Chí Tôn Huyền Thanh Các vẫn đứng chắp tay sau lưng, dùng khí bao bọc thân thể, ngạo nghễ đứng giữa trời không.

Tư thế oai phong khí phách đó khiến vô số người khâm phục!

Những vị khách trầm trồ tán thán.

Người của sơn trang Thánh Y cũng trợn tròn mắt, được mở mang tầm mắt.

“Chí Tôn vạn tuế!”, các đệ tử Huyền Thanh Các không thể kìm nén nỗi kích động trong lòng, giơ tay hô to.

“Chí Tôn vạn tuế!”.

“Chí Tôn vạn tuế!”.

“Chí Tôn vạn tuế!”.

Những người khác cũng không nhịn được hô to.

Tiếng reo hò vang vọng bên ngoài điện đường như núi sông thét gào.

Vẻ mặt Chí Tôn Huyền Thanh Các không buồn cũng không vui.

Có lẽ giải quyết một người như thế không hề mang lại cảm giác thành tựu cho ông ta.

Đúng lúc này.

Răng rắc…

Vài tảng đá to lăn xuống từ thân núi phía bên kia.

Sau đó, một bóng người chậm rãi bước ra từ khe nứt nát tan ở thân núi.

Đó là Lâm Chính!

Tiếng đám đông hò hét bỗng im bặt, không phát ra được âm thanh nào nữa.

“Thế mà còn… chưa chết?”, Tam Thủ Y cũng hết sức ngạc nhiên.

“Dù gì cũng là cơ thể võ thần, sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nhưng có vẻ lúc nãy Chí Tôn Huyền Thanh Các đã phá khí của cậu ta, tôi nghĩ bây giờ cậu ta chưa ngã xuống, nhưng có lẽ cũng sắp rồi!”, Thánh Y Giả liếc nhìn Lâm Chính, thản nhiên cười nói.

Quả nhiên!

Lâm Chính vừa đứng dậy, còn chưa đi được mấy bước thì bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Phụt!

Đám người Hình Thư Trường đang lo lắng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã nói mà! Rõ ràng là anh ta đang cố gắng cầm cự! Cứ tưởng anh ta không chết được!”.

“Ha ha, trúng phải một đòn của bố tôi mà còn có thể đứng dậy, tên họ Lâm kia đúng là có chút bản lĩnh, chỉ tiếc anh ta quá ngu xuẩn, dám đối đầu với bố tôi! Hôm nay anh ta chỉ có đường chết!”.

Mấy người họ cười giễu.

Chí Tôn Huyền Thanh Các nhíu mày.

“Thú vị, thế mà vẫn chưa chết. Chỉ tiếc cậu đã là nỏ mạnh hết đà, không phải là đối thủ của tôi! Mau cúi đầu xin hàng đi, vậy thì tôi còn có thể cho cậu chết toàn thây, nếu không, tôi chỉ đành xé xác cậu ra thành trăm mảnh”, Chí Tôn Huyền Thanh Các nói.

“Xé xác tôi ra thành trăm mảnh? Có lẽ ông không làm được đâu!”.

Lâm Chính cười.

“Vậy tôi sẽ thử xem!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các khinh thường nói, sau đó chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc đó, Tử Hằng và Tử Nghĩa không ngồi yên được nữa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng tiến tới ngăn cản Chí Tôn Huyền Thanh Các.

“Tử Hằng! Tử Nghĩa! Nếu các ông còn gây cản trở thì đừng trách tôi không nhận các ông!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các phẫn nộ nói.

“Chí Tôn! Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho Huyền Thanh Các, xin ông hãy dừng tay!”.

“Nếu không, ông không những hại bản thân ông, mà còn hại Huyền Thanh Các!”.

Hai người nghiến răng hét lên, vẻ mặt vô cùng kiên định.

“Láo xược!”.

Chí Tôn Huyền Thanh Các vô cùng tức giận.

Các trưởng lão Huyền Thanh Các cũng đứng ngồi không yên, cùng nhau chạy tới trước.

“Tử Nghĩa sư thúc! Tử Hằng sư thúc! Sao hai người lại to gan như vậy? Dám giúp người ngoài đối phó với Chí Tôn? Hai người định phản bội Huyền Thanh Các sao?”.

Hình Khánh chỉ vào hai người họ, tức giận hét lên.

Hai người họ biết nếu không nói thật ra thì sợ là không giải thích rõ ràng được. Tử Nghĩa cắn răng, quát: “Hình Khánh! Tôi nói thật cho cậu biết! Tối hôm qua hai chúng tôi đi sát hại thần y Lâm theo sự sai khiến của cậu nhưng không thành công! Bởi vì khoảnh khắc chúng tôi tiến vào phòng ngủ của thần y Lâm thì đã bị cậu ta khống chế!”.

“Thực lực của thần y Lâm tuyệt đối không non nớt như vẻ ngoài trẻ tuổi của cậu ta! Người này thực lực siêu phàm, vô cùng khủng khiếp! Chúng tôi lo rằng… Chí Tôn không phải là đối thủ của cậu ta!”, Tử Hằng hét lên.

Dứt lời, tất cả mọi người đều lặng thinh.

Bọn họ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tử Nghĩa và Tử Hằng.

Hai người họ… lại bị Lâm Chính khống chế ngay khi vừa đối mặt nhau?

Hai người họ còn lo… Chí Tôn Huyền Thanh Các không phải là đối thủ của người này?

Nực cười!

Đúng là trò đùa lớn nhất thế gian!

Nhưng lời này… lại thốt ra từ miệng của Tử Nghĩa và Tử Hằng của Huyền Thanh Các!

Lời bọn họ nói rất có trọng lượng…

Ai dám không tin?

Nhưng ai lại dám tin?

Trong thời gian ngắn, mọi người đều rơi vào im lặng.

Đọc truyện chữ Full