Hàng trăm cây châm lơ lửng trên đỉnh đầu của Lâm Chính. Những cây châm này trông vô cùng thần kỳ, tất cả đều được bao bọc trong một vùng khí đen và phát ra âm thanh quỷ dị như tiếng gầm gừ.
Thật đáng sợ. Châm bạc ghim xuống người Lâm Chính, đầu châm ngập sâu vào cơ thể. Sau khi hàng trăm cây châm được ghim vào người thì các vị trí có vết châm đều bốc ra khói đen. Khói đen bao vây lấy Lâm Chính, tạo ra một hình thù kỳ lạ.
“Thiên Ma Bất Diệt Châm?”, Thánh Y Giả lầm bầm, để lộ vẻ thất kinh. Ông ta có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của châm pháp này.
Không thể chỉ dùng ý trí và nghị lực để tạo ra châm pháp này, hơn tất cả cần phải có thiên phú. Nếu không phải có thiên phú thì người bình thường không thể nào tu luyện được tới châm pháp khủng khiếp như thế này.
“Cấm Chấm! Cấm Châm!...Cậu còn biết cả sử dụng Cấm Châm!”
“Hóa ra Cấm Đan Thiên Cốt Huyết chính là thuốc dẫn để cậu sử dụng Thiên Ma Bất Diệt Cấm Châm”, Thánh Y Giả như phát điên.
Thủ đoạn của Lâm Chính đã vượt sức tưởng tượng của ông ta. Lúc này, Lâm Chính đã hoàn thành kế hoạch chuyển hóa. Một hình thù kỳ lạ hòa vào cơ thể của anh. Trên người anh lúc này hiện ra rất nhiều hình thù kỳ dị trông vô cùng đáng sợ.
Vụt! Một ngọn lửa bùng cháy toàn thân anh khiến những hình vẽ kia sinh động giống như thật. Không ai biết được lúc này Lâm Chính khủng khiếp tới mức nào.
Mọi người chỉ nhìn thấy Thánh Y Giả có vẻ như sắp phát điên. Ông ta căn bản không phải là đối thủ của anh. Chỉ cần đụng nhẹ vào anh là sẽ bị thịt nát xương tan, rõ ràng là sự chênh lệch quá lớn.
Thánh Y Giả trố tròn mắt, nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới. Khí thế đó giống như núi Thái Sơn đổ sập xuống Thánh Y Giả vậy.
Áp lực khiến mọi người bị khó thở. Cuối cùng thì…Thánh Y Giả không thể chịu nổi nữa.
“Giết!”, ông ta gầm lên, lao về phía Lâm Chính.
Mặc dù lúc này khí thế của anh rất đáng sợ nhưng ông ta không thể không tấn công. Vì không làm thế sẽ không còn cơ hội nữa. Đối phương càng mạnh thì càng phải chủ động tấn công.
Thánh Y Giả lao lên, phát ra khí tức khủng khiếp có thể khiến cả sắt thép biến dạng.
“Chết đi”, ông ta gầm lên, đưa ngón tay ra xoay mạnh trong không gian.
Đám đông trố tròn mắt, ai cũng cảm thấy khó thở. Ngón tay của ông ta mang theo sức tàn phá cực lớn.
Đúng lúc này Lâm Chính đạp mạnh chân.
Ầm!Nguồn khí tức màu đen phóng ra từ anh như một bông hoa sen màu đen.
“Không hay rồi, mau chạy!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các tái mặt, lập tức ý thức điều gì đó bất ổn bèn lùi lại.
“Lẽ nào là Ám Liên sao? Lâm Chính có thể tạo ra được Ám Liên”.
“Hóa ra cậu ta sở hữu U Minh Sát Khu”.
“Cái gì, U Minh Sát Khu?”
“Chạy thôi”, đám đông sợ hãi, hét ầm lên và điên cuồng bỏ chạy. Tam Thủ Y cũng tái mặt, lập tức kéo Băng Thanh vẫn còn đang đơ người bỏ chạy.
Đám đông vừa chạy được một lúc, quay lại nhìn thì đã thấy Ám Liên bao trùm lên cả Lâm Chính và Thánh Y Giả.
“Bố ơi”, Băng Thanh hét ầm lên.