Đám đông trố tròn mắt nhìn hai người bị bọc trong Ám Liên. Bọn họ cảm thấy da đầu tê dại và trái tim bóp nghẹt. Ám Liên thu cánh lại, giống như vuốt của ma thần khiến cho mặt đất nứt toác, cuối cùng phát ra tiếng nổ cực lớn từ bên trong.
Tiếng ma quỷ gào thét. Cứ thế âm thanh diễn ra tầm hơn mười giây. Ám Liên nổ tung.
Một cơ thể bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất. Đó chính là Thánh Y Giả. Lúc này toàn thân ông ta đẫm máu, thịt nát bấy nhầy trông vô cùng thê thảm. Nhưng may mà ông ta chưa chết, vẫn còn thoi thóp.
“Bố”, Băng Thanh vội thoát khỏi tay Tam Thủ Y, điên cuồng lao về phía trước đỡ lấy Thánh Y Giả.
“Mau. Mau bảo vệ Thánh Giả”, Tam Thủ Y hét lớn, xông về phía trước, lấy ra châm bạc tiến hành sơ cứu cho Thánh Y Giả.
Một lúc sau, vết thương của Thánh Y Giả đã trở nên ổn định. Ông ta từ từ mở mắt ra. Đúng lúc này, ông ta lại nôn ra một ngụm máu tươi. Dịch máu có màu đen, cả người ông ta yếu vô cùng.
“Hả?”, Tam Thủ Y tái mặt.
“Chú hai! Bố cháu...sao thế ạ? Chú mau cứu ông ấy với ạ”, Băng Thanh kêu lên.
“Không phải chú không cứu mà là lục phủ ngũ tạng của ông ấy đã trúng độc. Hơn nữa...không thể nào thải hết độc được.
“Cái gì?”, Băng Thanh bàng hoàng. Lúc này, vùng sương màu đen đã tản ra, Lâm Chính cũng bước tới.
Khí tức khủng khiếp của anh khiến không một ai dám ngăn anh lại. Người của sơn trang Thánh Y cũng lùi lại theo. Người của Huyền Thanh Các cũng không dám lại gần, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi.
Băng Thanh ôm ấy cơ thể yếu ớt của Thánh Y Giả, cô ta run bắn người. Cô ta thật sự rất muốn băm vằm kẻ trước mặt này nhưng bất lực. Cuối cùng, cô ta bặm môi, hét lớn: ‘Thần y Lâm, dừng tay. Tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.
“Ồ”, Lâm Chính dừng bước.
“Chuyện thành ra thế này, chẳng phải là anh muốn có được tôi sao, chẳng phải là muốn bảo vệ người của anh ở Giang Thành? Tôi đồng ý với anh, sẽ gả cho anh và sẽ không quấy nhiễu người của anh ở Giang Thành nữa. Như vậy được chưa?”, Băng Thanh đau đớn nói.
Mặc dù lúc này Lâm Chính rất mạnh, cô ta rất hài lòng nhưng bố mình bị người ta đánh bị thương như vậy, bản thân còn phải gả cho người ta nên Băng Thanh cảm thấy không cam tâm.
"Nếu ngay từ đầu anh đã thể hiện thực lực của mình ra như thế này thì tôi đã lấy anh từ lâu rồi. Thần y Lâm là lỗi của tôi", Băng Thanh cảm thấy vừa đau khổ vừa uất hận.
Nhưng lúc này Lâm Chính chỉ bật cười: “Cô tưởng cô là ai? Muốn lấy thì lấy không muốn thì thôi à? Cô thật sự cho rằng tôi muốn có được cô sao?”
Băng Thanh nghe thấy vậy bèn tái mặt. Lâm Chính chỉ bước tới: “Thế nhưng cô đã nói vậy thì được tôi sẽ đáp ứng. Nào bái đường”, nói xong Lâm Chính lôi Băng Thanh vào trong đại điện.
Băng Thanh hết hồn, nhìn Lâm Chính hằm hằm sát khí mà cảm thấy bất an. Đi tới trước đại điện, Băng Thanh nghiêm túc bái thiên địa. Nhưng Lâm Chính thì không.
Sau khi bái xong cô ta nói: “Giờ chúng ta đã bái đường thành thân, đã là vợ chồng. Anh không thể làm hại người của sơn trang được nữa, biết chưa?”
“Không phải do cô quyết”, Lâm Chính đột nhiên nói.
Băng Thanh giật mình: “Ý của anh là gì?”
“Ý của tôi còn chưa rõ sao? Giờ tôi chính thức tuyên bố, tôi muốn bỏ cô".