“Xin chào anh Lâm! Anh Lâm thật có phúc, cưới được một người vợ xinh đẹp tới vậy! Chúng tôi ngưỡng mộ chết mất!”, Giang Tử Ức cười ha hả nói.
“Đúng vậy! Ai cũng ngưỡng mộ tôi, đúng là tôi tốt số!”, Lâm Chính cười nhạt.
“Đừng đùa nữa”, Tô Nhu âm thầm nhắc nhở.
Giang Tử Ức thấy thế, vẻ không vui trong mắt càng đậm hơn.
Nhưng anh ta vẫn không biểu hiện ra ngoài, cười nói: “Lại đây, lại đây, chúng ta ra bên đó vừa uống rượu vừa nói chuyện”.
“Mời!”
Mọi người tới bàn ở giữa sảnh tiệc rồi ngồi xuống.
Tô Nhu không thích uống rượu lắm, cũng may Lâm Chính ngồi bên cạnh, chỉ cần rượu tới thì Lâm Chính sẽ đỡ.
Giang Tử Ức nhíu mày, nhìn Lâm Chính uống một ly rồi lại một ly, hơi bồn chồn.
Giang Tử Ức cũng biết một vài thông tin về Lâm Chính.
Một người ở rể, đâu có bản lĩnh gì? Lê la cả ngày, nếu không có vợ hỗ trợ thì sao anh ta có thể ngồi ở đây?
Giang Tử Ức cực kỳ kinh thường những người như vậy. Vì vậy anh ta lặng lẽ dặn dò người bên cạnh chuốc rượu Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính ra vẻ như ngàn chén không say, làm mọi người bị dọa sợ.
Đã có sáu nhóm người tới.
Một mình Lâm Chính đã uống hết ba chai rượu, nhưng cũng không có vẻ đã say.
Quá kinh khủng nhỉ?
“Được rồi Lâm Chính, anh uống ít thôi”, Tô Nhu cũng ngồi không yên, vội nói.
“Được, cậu chủ Giang, bảo bọn họ chúc rượu sau đi, cho tôi nghỉ chút”, Lâm Chính cười nói.
“Chuyện này... không thành vấn đề... không thành vấn đề...”
Giang Tử Ức gượng cười, sắc mặt hơi khó coi.
Nhưng cũng may Tô Nhu đã phá vỡ bầu không khí gượng gạo, tán gẫu với anh ta về chuyện hợp tác.
Hai người nói chuyện vui vẻ, ăn khớp, hợp đồng cũng ký ngay tại chỗ.
Tô Nhu cực kỳ vui mừng, nhìn hợp đồng mà phấn khích muốn nhảy cẫng lên.
“Chủ tịch Tô, sau này tôi phải nhờ vào cô rồi, hợp tác vui vẻ!”, Giang Tử Ức nâng ly.
“Cậu chủ Giang khách sáo rồi! Hợp tác vui vẻ!”, Tô Nhu cuối cùng cũng nâng ly rượu vang, khẽ nhấp một ngụm.
Chỉ một lát sau, hai má cô đỏ ửng, ánh mắt mê ly, đẹp đẽ động lòng người, khiến trái tim Giang Tử Ức suýt nhảy khỏi cổ họng.
Ngay lúc đó, một tên bồi bàn bước nhanh tới cạnh Giang Tử Ức, nói nhỏ vài câu.
Hai mắt Giang Tử Ức sáng rực, mừng rỡ vội vàng hỏi: “Người đâu? Người đang ở đâu rồi?”
“Ngay ở ngoài thôi!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Chạy ra mời vào!”, Giang Tử Ức quát.
“Vâng! Thưa cậu chủ!”
Bồi bàn vội vàng chạy ra ngoài.
“Sao vậy cậu chủ Giang, có khách quý tới sao?”, Tô Nhu hoang mang hỏi.
“Chủ tịch Tô, hôm nay cô rất may mắn! Tôi có biết một vị đại sư! Hôm nay vừa khéo lại tới Thượng Hỗ, tôi đã mời ông ấy tới đây, vị đại sư này tinh thông xem tướng số, thầy tướng số cực chuẩn! Bây giờ có thể mở rộng tầm mắt!”, Giang Tử Ức cười nói.
“Ồ? Đại sư xem tướng số ư?”
Tô Nhu hơi sững sờ, mày liễu cau lại: “Chắc không phải bọn giang hồ bịp bợm đâu nhỉ?”
Cô luôn phản cảm với chuyện này.
Nhưng người của Giang Tử Ức đồng thời nhìn nhau, cười lớn.
Tô Nhu thấy vậy, không hiểu gì.
Giang Tử Ức cười nói: “Cô Tô! Có phải lừa đảo hay không, cô xem sẽ biết!”
“Vậy sao?”, Tô Nhu không nói nhiều.
Ngay lúc đó, có người kinh ngạc hô lên.
“Đại sư Tây Môn tới rồi!”
Vừa dứt lời, quan khách ở hiện trường đều nhìn về phía cửa, thấy một ông lão mặc áo đạo sĩ, khuôn mặt để râu dài, bước nhanh vào trong.
Phong cách đó đúng là có vài phần như thần tiên.