Chiếc Bentley chạy thẳng tới sân bay, sau đó hai người lên một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ, tới thẳng Thượng Hỗ.
Thủ tục niêm yết cũng không có gì thay đổi, không ít người từ các phương tiện truyền thông đã tới hiện trường chứng khoán, liên tục chụp ảnh Tô Nhu.
Danh tiếng của công ty Quốc tế Duyệt Nhan không phải lớn, nhưng giá trị nhan sắc của Tô Nhu có thể nói là người đẹp tổng tài đỉnh cao, luôn là đối tượng để mọi người chú ý thảo luận.
Lần này đi niêm yết, Tô Nhu coi như chính thức ra mắt đông đảo mọi người.
Chỉ một lúc sau, vô số người khen ngợi cô giám đốc xinh đẹp, vô cùng ngưỡng mộ cô.
Trên mạng cũng có rất nhiều lời bàn tán về cô.
Nhưng Tô Nhu cũng không để ý tới mấy chuyện này.
Xong việc cô dẫn Lâm Chính đi chọn lễ phục, nói là tham gia tiệc chúc mừng.
“Tiệc chúc mừng? Không phải nên tổ chức ở Giang Thành sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Tiệc chúc mừng lần này là do Giang Tử Ức - cậu chủ của tập đoàn Giang Lâm tổ chức cho em, đồng thời cũng là tiệc để ký hợp đồng, ở tiệc tối nay em và anh ta sẽ ký một đơn đặt hàng lớn, đơn hàng này đáng giá năm tỷ đấy!”, Tô Nhu hăng hái nói.
“Thì ra là thế”, Lâm Chính gật đầu. Xem ra Dịch Tiên Thiên vẫn cố gắng giúp đỡ Tô Nhu, đơn lớn như vậy cũng giao cho cô.
“Không nói nữa, em đi trang điểm đây, tối nay gặp ở đại sảnh”.
Dứt lời, Tô Nhu chạy vào phòng khách sạn.
Lâm Chính lắc đầu, ra hành lang hút điếu thuốc.
Nhưng lúc này, anh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, nhìn về cuối hàng lang.
Ở đó có một bóng người đang trốn, núp kỹ ở góc.
“Theo dõi thật vụng về”.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng mình tới tận Thượng Hỗ rồi, còn ai muốn theo dõi?
Anh muốn đuổi theo hỏi cho rõ, nhưng nhìn Tô Nhu trong phòng, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Nếu là kế điệu hổ ly sơn thì không xong rồi.
Tô Nhu trang điểm cũng không chậm.
Vì cô không trang điểm đậm, chỉ trang điểm nhẹ nhàng với trang sức trang nhã đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Đi thôi!”
Tô Nhu cười nói, ôm tay Lâm Chính bước ra ngoài khách sạn.
Người tài xế lần trước cũng đã đứng chờ sẵn, sau đó hai người tới khách sạn Wilson ở trung tâm Thượng Hỗ.
Tiệc chúc mừng hôm nay không nhỏ, nghe nói Giang Tử Ức đã bao hết cả khách sạn này.
Tới khi hai người đi vào bữa tiệc thì nơi này đã xuất hiện không ít người nổi tiếng ở Thượng Hỗ.
“Ái chà chà, bà hoàng giới thương nhân của chúng ta tới rồi! Mọi người mau chào mừng! Chào mừng chủ tịch Tô của chúng ta đã đến!”
Một người đàn ông mặc vest giơ ly rượu đỏ, tủm tỉm cười đi tới.
Quan khách ở hiện trường lập tức vỗ tay, vẻ mặt tươi cười chào đón.
Tô Nhu cực kỳ xúc động, vẻ mặt tươi cười.
Có lẽ tới tận hôm nay, cô mới cảm nhận được thế nào gọi là thành công.
Dù vậy Lâm Chính đứng cạnh lại nhanh chóng bắt được vẻ không vui xẹt qua đáy mắt anh ta.
Nhưng người này cũng che giấu rất sâu, vẻ không vui nhanh chóng biến mất, chỉ để lại khuôn mặt tươi cười nhiệt tình.
“Chào mừng, chào mừng chủ tịch Tô! Đến đây đến đây, hôm nay chúng ta phải uống một ly thật đã”, anh ta cười nói.
“Đừng vội, cậu chủ Giang, tôi giới thiệu với anh một người, đây là chồng tôi, tên là Lâm Chính! Lâm Chính, anh này là cậu chủ Giang Tử Ức, người thừa kế tập đoàn Giang Lâm, bố của cậu chủ Giang là chủ tịch của tập đoàn Giang Lâm, nhưng ông ấy tuổi đã cao, cậu chủ Giang sắp tiếp quản công ty! Cũng là người trẻ có triển vọng!”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Cậu chủ Giang, xin chào!”, Lâm Chính đưa tay ra.