Đương nhiên Giang Thiên Hưng hiểu những lời đại sư Tây Môn nói.
Ông ta lấy một cái bọc trong người ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Vì thứ này mà không biết Tử Huyền Thiên đã phải đổ bao nhiêu máu.
Tuy hôm nay giữ được, nhưng chỉ dựa vào nó thì chưa đủ.
"Đây đúng là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên chúng tôi, nếu như không thành công thì Tử Huyền Thiên... cũng hết hi vọng hoàn toàn".
"Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng đánh liều một phen!".
"Đạo trưởng, lúc nào thì tôi qua đó?”.
Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, đôi mắt sáng rực hỏi.
"Sáng sớm mai".
Đại sư Tây Môn nhỏ giọng nói: "Càng sớm càng tốt".
"Được".
Giang Thiên Hưng nặng nề gật đầu.
Trong khách sạn.
Nhờ việc mát xa xoa bóp và châm cứu của Lâm Chính, Tô Nhu đang hôn mê phát ra một tiếng rên rất khẽ, sau đó chậm rãi mở mắt.
"Em đang ở đâu vậy?".
Cô khó hiểu hỏi.
"Đồ ngốc, em đang ở khách sạn, vừa nãy em bị ngất, nên anh đưa em đến đây nghỉ ngơi", Lâm Chính cười đáp.
"Vậy sao? Em bị ngất?", Tô Nhu sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, cô kinh sợ kêu lên: "Lâm Chính, những... những người kia đâu? Bọn họ đâu rồi?".
"Bọn họ đi rồi".
"Bọn họ không làm gì chúng ta đấy chứ?", Tô Nhu lo lắng hỏi.
"Đồ ngốc, có chồng em ở đây, bọn họ dám làm gì chúng ta sao?", Lâm Chính không khỏi nhéo cái mũi tinh xảo của Tô Nhu, cười nói.
Tô Nhu khẽ hừ một tiếng, quan sát Lâm Chính một lượt, khinh bỉ nói: "Tuy anh đánh đấm không tệ, nhưng những người kia đều biết võ công, bọn họ sợ anh chắc?".
"Anh cũng biết võ mà, hơn nữa võ thuật của anh rất lợi hại".
"Anh cứ chém gió đi!".
Tô Nhu đương nhiên không tin, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.
Ít nhất lúc gặp nguy nan, Lâm Chính không hề bỏ chạy mà ra mặt thay cô, hơn nữa còn bình an vượt qua.
"Được rồi Tiểu Nhu, cũng không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi! Sáng mai chúng ta về Giang Thành", Lâm Chính cười nói.
"Vâng".
Tô Nhu gật đầu.
Hai người ôm nhau ngủ.
Lâm Chính có chút xao động, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tô Nhu, cuối cùng vẫn kiềm chế sự kích động trong lòng lại, nhắm mắt ngủ.
Nếu anh còn giày vò Tô Nhu nữa thì e là cô không đi nổi mất.
Ngày hôm sau.
Hai người dậy rất sớm, mặc quần áo chỉnh tề định rời khỏi khách sạn, đi ăn sáng rồi đến sân bay.
Nhưng bọn họ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Giang Thiên Hưng mặc vest đang đứng ở cửa.
"Chào cậu Lâm, chào Chủ tịch Tô!".
Giang Thiên Hưng vội cúi người chào.
Vành mắt của ông ta hơi thâm, hiển nhiên trời chưa sáng đã chờ sẵn ở đây.
"Chủ tịch Giang?".
Tô Nhu có chút ngạc nhiên: "Sao ông lại ở đây? Trời đất, tôi nhớ hình như hôm qua ông còn bị thương mà. Ông không sao chứ?".
"Cảm ơn Chủ tịch Tô quan tâm, hôm qua đúng là xảy ra chút chuyện không vui, tôi xin lỗi vì không tiếp đãi cô chu đáo".
"Chủ tịch Giang khách sáo quá".
Tô Nhu lại càng kinh ngạc hơn.
Cô phát hiện Giang Thiên Hưng có vẻ khách sáo một cách thái quá.
Khách sáo đến mức... có chút cung kính.
"Mới sáng ra Chủ tịch Giang đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?", Lâm Chính hơi nhíu mày hỏi.
"À, cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, cũng không phải chuyện gì to tát, tôi chỉ là... chỉ là có mấy dự án muốn bàn bạc với Chủ tịch Tô. Cậu yên tâm đi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của các cậu đâu. Chủ tịch Tô, cô xem, đây là mấy dự án tôi muốn hợp tác với quý công ty".