Thấy dáng vẻ kích động của Tô Nhu, sắc mặt Lâm Chính lại càng mất tự nhiên hơn.
Giang Thiên Hưng này thấy không làm gì được anh, nên ra tay với Tô Nhu sao?
Cũng thông minh đấy.
"Đương nhiên rồi Chủ tịch Tô! Quý công ty vừa lên sàn, tiềm lực rất lớn, hơn nữa thực lực cũng mạnh, cộng thêm lãnh đạo doanh nghiệp thiên tài như cô, tôi cảm thấy hợp tác với quý công ty là lựa chọn vô cùng chính xác", Giang Thiên Hưng cười nói.
"Chủ tịch Giang quá khen rồi", Tô Nhu cười không khép được miệng.
"Được rồi, nếu em muốn hợp tác với bọn họ thì hợp tác đi. Cũng không còn sớm nữa, chuyện hợp tác em phái người bàn bạc là được, chúng ta còn phải lên máy bay về nữa", Lâm Chính giục.
"Lâm Chính, anh đổi ngay vé đi, chiều chúng ta về", Tô Nhu nói.
"Chiều về?", Lâm Chính sửng sốt.
"Đương nhiên, em vừa nhìn qua mấy dự án này, đây đều là những dự án lớn trị giá mấy trăm tỷ tệ đấy! Sao có thể ký tên tùy tiện được chứ? Em phải nói chuyện kĩ càng với Chủ tịch Giang, nếu không chẳng phải là quá hời hợt sao? Lâm Chính, chúng ta cũng không vội về Giang Thành, đổi vé sang buổi chiều đi! Không sao đâu!", Tô Nhu cười nói.
Lâm Chính há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Anh nhìn về phía Giang Thiên Hưng.
Nhưng Giang Thiên Hưng không dám nhìn anh, cho dù cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính, thì cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự sợ hãi và áp lực, mỉm cười bàn bạc với Tô Nhu.
"Hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Tôi sẽ lập tức bảo người sắp xếp, cô Tô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?", Giang Thiên Hưng cười nói.
"Không vấn đề gì".
"Vậy được, mời hai cô đi bên này", Giang Thiên Hưng cười nói.
"Chủ tịch Giang, mời!".
Tô Nhu cười nói, mấy người ra khỏi cửa.
Trên đường đến nhà ăn, Lâm Chính liếc mắt nhìn Giang Thiên Hưng, nhân lúc Tô Nhu không chú ý liền nhỏ giọng nói: "Không cần dùng kế viện binh đâu, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên! Ông làm gì cũng tốn công vô ích thôi!".
Nhưng Giang Thiên Hưng lại tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy? Tôi làm vậy không phải vì muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, tôi thực sự chỉ muốn... chỉ muốn hợp tác với cô Tô Nhu thôi! Mong cậu đừng hiểu lầm!".
Khóe miệng Lâm Chính giật giật, rất muốn ngoạc miệng ra chửi, nhưng anh kìm lại được.
Nếu Giang Thiên Hưng nói như vậy thì anh cũng chẳng có lời nào để phản bác được.
Lâm Chính chỉ có thể im lặng ngồi ăn sáng.
Còn Tô Nhu và Giang Thiên Hưng nói chuyện rất vui vẻ.
Giang Thiên Hưng không ngừng hùa theo Tô Nhu, lần hợp tác này về cơ bản là nhường hết cô, ông ta gần như không quan tâm gì đến lợi ích.
“Chủ tịch Giang, làm vậy liệu có không ổn không… Nếu vậy thì chẳng phải tập đoàn Giang Lâm các ông may áo cưới cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan chúng tôi, uổng công vô ích sao?”.
Tô Nhu cũng không phải người bị lợi ích che mờ mắt, sau khi tỉnh táo lại liền hỏi.
"Thế thì Chủ tịch Tô không hiểu rồi! Tuy chúng tôi không nhận được lợi ích thực về mặt kinh tế, nhưng lại có quy hoạch lâu dài về bố cục chiến lược thị trường. Lần hợp tác này có thể giúp chúng tôi khai thác thị trường mỹ phẩm làm đẹp, giúp ích rất lớn cho tương lai của tập đoàn Giang Lâm chúng tôi! Sao có thể nói là chúng tôi không nhận được lợi ích gì chứ?", Giang Thiên Hưng cười nói.
"Vậy sao..."
Tô Nhu thở phào, tiếp tục nói chuyện với ông ta.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng đi tới, cười nói.
"Chủ tịch Giang, đã lâu không gặp!".
Lâm Chính ngẩng đầu lên, sắc mặt đanh lại.
Thấy dáng vẻ kích động của Tô Nhu, sắc mặt Lâm Chính lại càng mất tự nhiên hơn.
Giang Thiên Hưng này thấy không làm gì được anh, nên ra tay với Tô Nhu sao?
Cũng thông minh đấy.
"Đương nhiên rồi Chủ tịch Tô! Quý công ty vừa lên sàn, tiềm lực rất lớn, hơn nữa thực lực cũng mạnh, cộng thêm lãnh đạo doanh nghiệp thiên tài như cô, tôi cảm thấy hợp tác với quý công ty là lựa chọn vô cùng chính xác", Giang Thiên Hưng cười nói.
"Chủ tịch Giang quá khen rồi", Tô Nhu cười không khép được miệng.
"Được rồi, nếu em muốn hợp tác với bọn họ thì hợp tác đi. Cũng không còn sớm nữa, chuyện hợp tác em phái người bàn bạc là được, chúng ta còn phải lên máy bay về nữa", Lâm Chính giục.
"Lâm Chính, anh đổi ngay vé đi, chiều chúng ta về", Tô Nhu nói.
"Chiều về?", Lâm Chính sửng sốt.
"Đương nhiên, em vừa nhìn qua mấy dự án này, đây đều là những dự án lớn trị giá mấy trăm tỷ tệ đấy! Sao có thể ký tên tùy tiện được chứ? Em phải nói chuyện kĩ càng với Chủ tịch Giang, nếu không chẳng phải là quá hời hợt sao? Lâm Chính, chúng ta cũng không vội về Giang Thành, đổi vé sang buổi chiều đi! Không sao đâu!", Tô Nhu cười nói.
Lâm Chính há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Anh nhìn về phía Giang Thiên Hưng.
Nhưng Giang Thiên Hưng không dám nhìn anh, cho dù cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chính, thì cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự sợ hãi và áp lực, mỉm cười bàn bạc với Tô Nhu.
"Hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Tôi sẽ lập tức bảo người sắp xếp, cô Tô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?", Giang Thiên Hưng cười nói.
"Không vấn đề gì".
"Vậy được, mời hai cô đi bên này", Giang Thiên Hưng cười nói.
"Chủ tịch Giang, mời!".
Tô Nhu cười nói, mấy người ra khỏi cửa.
Trên đường đến nhà ăn, Lâm Chính liếc mắt nhìn Giang Thiên Hưng, nhân lúc Tô Nhu không chú ý liền nhỏ giọng nói: "Không cần dùng kế viện binh đâu, tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với Tử Huyền Thiên! Ông làm gì cũng tốn công vô ích thôi!".
Nhưng Giang Thiên Hưng lại tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy? Tôi làm vậy không phải vì muốn cậu gia nhập Tử Huyền Thiên, tôi thực sự chỉ muốn... chỉ muốn hợp tác với cô Tô Nhu thôi! Mong cậu đừng hiểu lầm!".
Khóe miệng Lâm Chính giật giật, rất muốn ngoạc miệng ra chửi, nhưng anh kìm lại được.
Nếu Giang Thiên Hưng nói như vậy thì anh cũng chẳng có lời nào để phản bác được.
Lâm Chính chỉ có thể im lặng ngồi ăn sáng.
Còn Tô Nhu và Giang Thiên Hưng nói chuyện rất vui vẻ.
Giang Thiên Hưng không ngừng hùa theo Tô Nhu, lần hợp tác này về cơ bản là nhường hết cô, ông ta gần như không quan tâm gì đến lợi ích.
“Chủ tịch Giang, làm vậy liệu có không ổn không… Nếu vậy thì chẳng phải tập đoàn Giang Lâm các ông may áo cưới cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan chúng tôi, uổng công vô ích sao?”.
Tô Nhu cũng không phải người bị lợi ích che mờ mắt, sau khi tỉnh táo lại liền hỏi.
"Thế thì Chủ tịch Tô không hiểu rồi! Tuy chúng tôi không nhận được lợi ích thực về mặt kinh tế, nhưng lại có quy hoạch lâu dài về bố cục chiến lược thị trường. Lần hợp tác này có thể giúp chúng tôi khai thác thị trường mỹ phẩm làm đẹp, giúp ích rất lớn cho tương lai của tập đoàn Giang Lâm chúng tôi! Sao có thể nói là chúng tôi không nhận được lợi ích gì chứ?", Giang Thiên Hưng cười nói.
"Vậy sao..."
Tô Nhu thở phào, tiếp tục nói chuyện với ông ta.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bỗng đi tới, cười nói.
"Chủ tịch Giang, đã lâu không gặp!".
Lâm Chính ngẩng đầu lên, sắc mặt đanh lại.