Lăng Kiếm Phi đúng là hiểu thấu tất cả.
Có rất nhiều thứ, Lâm Chính không hề có hứng thú, nhưng với sách y tối cao thì anh sẽ không kiềm chế được.
“Ông nói thật sao?”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Tử Huyền Thiên chúng tôi luôn giữ quan hệ với thiên cung Trường Sinh, tuy chúng tôi đều không phải người tu y đạo, nhưng với phương diện này thì cũng có tìm hiểu. Thiên cung Trường Sinh từng phái người thăm dò một nơi bí mật của tổ tiên, nhận được tin tôi đã đích thân dẫn đội tập kích nơi bí mật đó, đi theo người của thiên cung Trường Sinh rồi cướp một chút lợi ích. Bây giờ mấy thứ đó đang được giấu kín trong phòng của tôi. Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý ra tay thì mấy thứ đó đều sẽ là của cậu”, Lăng Kiếm Phi lạnh nhạt nói.
“Vậy ông cũng không biết đồ đó rốt cuộc là thứ gì, cấp độ phẩm chất thế nào phải không?” Lâm Chính nhíu mày nói.
“Chắc sẽ không kém. Nếu cậu lo lắng tôi có thể dẫn cậu đi xem”, Lăng Kiếm Phi nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Được, ông dẫn tôi đi xem”.
“Đi theo tôi”.
Lăng Kiếm Phi lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Chính theo sau.
Chỗ ở của Lăng Kiếm Phi cũng không xa hoa, cực kỳ mộc mạc mà sạch sẽ.
Đẩy cửa vào thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, có thể thấy bên trong bày rất nhiều kệ sách.
Nhưng những giá sách đó đều được khóa chặt, không mở được khóa thì giá sách cũng không thể mở được.
Lăng Kiếm Phi dẫn Lâm Chính đi tới giá sách ở trong cùng, lúc này mới phát hiện giá sách được làm từ đá Huyền Cương, xích sắt cũng phủ nhiều lớp xung quanh, xem cấu tạo của nó còn có thể thấy có cả cơ quan, bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, càng thêm tò mò.
Rốt cuộc vật thế nào mới có thể khiến Lăng Kiếm Phi cất giữ kỹ càng tới vậy?
Lăng Kiếm Phi lấy ra một cái chìa khóa, mở tất cả các dây xích trên đó, tổng cộng có bảy dây xích, sau đó kéo ra một ngăn ẩn bên cạnh giá sách.
Rắc rắc!
Ngăn kéo ẩn được kéo xuống, lộ ra một khung nhỏ có tay cầm bên trong, Lăng Kiếm Phi nhanh tay nắm lấy rồi vặn nó.
Cách!
Cuối cùng giá sách làm từ đá Huyền Cương này cũng mở ra.
Nhưng giá sách to như vậy cũng chỉ có có vài quyển sách, nhìn rất có phong cách cổ xưa, ngoài ra còn có một lọ thuốc nhỏ và giỏ thuốc, bên cạnh có một tấm da dê cũ nát.
“Chỉ có những thứ này thôi à?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
“Đúng, chính là những thứ này!”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Ông có hơi làm lố không?”
Lâm Chính không nhịn được nói.
Mấy thứ này trông có vẻ cũng không có gì!
“Thần y Lâm nhìn kỹ là có thể biết đây có phải vật đơn giản hay không”, Lăng Kiếm Phi nói.
Lâm Chính gật đầu nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng.
Anh cầm lên nhìn, những quyển sách đó mang phong cách cổ xưa, rõ ràng là một quyển sách viết tay.
Nhưng bên trên sửa chữa tô xóa, nội dung viết trên đó cũng loạn cào cào, Lâm Chính đọc mấy trang của quyển sách cũng không hiểu gì.
“Thần y Lâm! Sao rồi?”
Lâm Kiếm Phi vội hỏi.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “Hoàn toàn chỉ là một quyển sách viết nguệch ngoạc linh tinh gì đó, thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết tác giả của quyển sách này rốt cuộc có hiểu y thuật hay không!”
“Cái gì?”
Lăng Kiếm Phi sửng sốt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Thần y Lâm, cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Những quyển sách này sao có thể là rác vụn được? Nếu vậy sao thiên cung Trường Sinh lại điều động nhiều người chém giết để lấy được mấy thứ này?”
Lăng Kiếm Phi hơi sốt sắng.
Lâm Chính thấy vậy, khẽ nhíu mày: “Thế nào? Ông không tin à?” “Đương nhiên là không tin! Có lẽ cậu không biết, Tử Huyền Thiên chúng tôi và thiên cung Trường Sinh đã chết bao nhiêu người vì những thứ này! Nếu đây thật sự chỉ là rác rưởi thì tại sao thiên cung Trường Sinh lại tranh giành với chúng tôi?”, Lăng Kiếm Phi nói.