Nghe được câu nói đó, Lâm Chính im lặng.
Có thể khiến thiên cung Trường Sinh xem trọng như vậy, nhất định không phải thứ tầm thường.
Lâm Chính lại lật xem lần nữa, thật sự không tìm thấy chỗ nào đặc biệt. Những ghi chép này cứ như một người mới học y thuật vẽ bậy vẽ bạ.
“Lăng chưởng môn, có phải bảo bối bị người của thiên cung Trường Sinh đánh tráo mà ông không biết không?”, Lâm Chính nói.
“Đánh tráo? Không thể nào! Dù sao lần đó cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng đến!”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, không tin nổi: “Cung chủ thiên cung Trường Sinh… cũng tham gia tranh đấu nơi bí mật đó?”.
“Phải, nếu không vì sao tôi lại đích thân ra trận?”.
Nghe đến đó, vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc hơn.
Nếu nói ngay cả cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng không ngồi yên thì thứ này chắc chắn không phải tầm thường…
Chỉ cần không bị đánh tráo thì chắc chắn không tầm thường.
Lâm Chính nhíu mày, đường nhìn dừng trên mấy lọ thuốc, gùi thuốc ở bên cạnh, lấy ra quan sát kỹ càng.
Lâm Chính đột nhiên nhìn thấy hai chữ mờ mờ trên lọ thuốc, kinh ngạc.
“Câu Trần?”.
“Cái gì?”.
Lăng Kiếm Phi sửng sốt.
Lâm Chính cẩn thận lấy tay áo lau qua vết bùn đất bên ngoài lọ, hai chữ bị mờ đó trở nên rõ ràng hơn.
Đó chính là hai chữ “Câu Trần”!
“Quả nhiên là Câu Trần! Đây là đồ của Quỷ Y Câu Trần! Nói cách khác, những bản chép tay này đều là bản chép tay của Quỷ Y Câu Trần?”.
Nói đến đó, cả người Lâm Chính lại run rẩy, tay cầm cuốn sách cũng không ngừng run lên, người khác nhìn vào nghi hoặc không thôi.
Lăng Kiếm Phi chẳng hiểu ra sao.
Phản ứng của thần y Lâm lớn đến vậy sao?
“Thần y Lâm, cậu có ổn không?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.
“Chuyện thần miếu Thái Vũ tôi đồng ý, thứ này thuộc về tôi!”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
“Xem ra đây quả nhiên là bảo bối”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Trước kia tôi có mắt không tròng, suýt chút nữa đã bỏ lỡ bản chép tay của cao nhân! Thật hổ thẹn”, Lâm Chính cười nói.
Nhìn thấy Lâm Chính kích động như vậy, Lăng Kiếm Phi hơi do dự, cảm giác cuộc giao dịch này mình hơi bị lỗ.
Nhưng nghĩ lại, ông ta cũng không hiểu y thuật, thế là nhìn thoáng ra, nói: “Nếu vậy thì cứ quyết định vậy đi. Thần y Lâm, thời gian này cậu và vợ cậu tạm thời nghỉ lại Tử Huyền Thiên của tôi, đợi ngày thần miếu Thái Vũ mở ra, Thiên phó chưởng môn sẽ đi cùng cậu!”.
“Được!”.
Lâm Chính thuận miệng đáp, cầm theo những thứ đó vội vã đi ra ngoài.
“Thần y Lâm…”.
Lăng Kiếm Phi còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ông ta. Anh về đến chỗ ở thì chỉ chăm chăm lấy bản chép tay ra nghiên cứu.
Không lâu sau, Tô Nhu quay về.
Trên mặt cô nở nụ cười đầy kích động.
“Lâm Chính! Lần này chúng ta phát tài rồi!”.
Vừa vào phòng, Tô Nhu đã phấn khởi nói.
“Phát tài? Phát tài gì?”, Lâm Chính tùy ý liếc nhìn cô, sau đó lại quay về với sách.
“Anh không biết mảnh đất này tốt thế nào đâu, dựa núi gần sông, bên cạnh còn có suối nước nóng tự nhiên, quan trọng là khí hậu ở đó bốn mùa đều như mùa xuân! Em định hợp tác với Chủ tịch Giang, cùng nhau xây dựng nơi đó thành một khu nghỉ mát! Hơn nữa, phải xây thành khu nghỉ mát quy cách cao nhất. Thời gian đầu có lẽ phải đầu tư nhiều một chút, nhưng ở đây có nhiều cơ sở hạ tầng như vậy, thu hồi vốn là chuyện rất đơn giản!”, Tô Nhu cười nói.
“Thế à? Vậy thì đúng là công trình lớn đấy. Em phải nghiên cứu kỹ mảnh đất này, phải cẩn thận trong mọi việc”, Lâm Chính cười nói.
“Vừa rồi Chủ tịch Giang nói với em, nếu đã quyết định thì tốt nhất là thi công ngay. Em định quay về một chuyến, lập tức mở cuộc họp, vạch ra phương án, sau đó bắt tay thực hiện. Lâm Chính, ở đây phải có người trông coi, hay là anh tạm thời ở lại đây hai ngày, hai ngày sau em nghĩ xong phương án sẽ dẫn người đến đây khảo sát quy hoạch, sau đó thi công luôn, thế nào?”, Tô Nhu kích động nói. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!