Cực Lạc Kiếm Quân ra đòn phủ đầu, quả thật đã dọa anh ta sợ.
Bây giờ anh ta chỉ lo Thần Nữ Thái Vũ lừa Lâm Chính, trên thực tế người này không phải con trai của Cực Lạc Kiếm Quân. Nếu thật sự là vậy thì cả đám sẽ tiêu đời.
“Yên tâm, Thần Nữ Thái Vũ không cần phải lừa tôi, nếu bà ta đã nói vậy thì chắc chắn là vậy. Nếu bà ta nhầm lẫn, người này không phải con trai của Cực Lạc Kiếm Quân, tôi cũng có chiêu phía sau!”, Lâm Chính nói.
“Chiêu phía sau là gì?”, Thái Thương Long vội hỏi.
“Chạy!”.
“Chạy?”.
“Đúng, chạy là được”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Thái Thương Long lập tức câm nín.
Chạy thoát được không?
Người ta là cao thủ siêu cấp nổi danh mấy chục năm đấy!
Huống hồ, đám nam nữ cầm kiếm dưới quyền Cực Lạc Kiếm Quân cũng không phải hạng tầm thường. Lúc trước bị bao vây, Thái Thương Long đã cảm nhận được cảm giác áp bách toát ra từ trên người bọn họ.
Nhưng bây giờ có vẻ trừ con đường này ra đúng là không còn lựa chọn nào khác…
Một tiếng nói nhanh không nhanh, nói lâu không lâu.
Chẳng lâu sau, đội y tế mặc áo choàng trắng vội vã chạy vào cung điện.
Cực Lạc Kiếm Quân lập tức xua số vũ nữ đó đi, đứng lên lạnh lùng hỏi: “Kết quả thế nào?”.
“Thưa ông, kết quả kiểm tra cho thấy, alen của người chết đều có thể tìm được gốc từ gen của ông!”.
“Nói tiếng người!”.
“Tức là cậu ta đúng là con trai ruột của ông!”, đội y tế nói.
Ầm!
Cực Lạc Kiếm Quân sững sờ.
Ông ta mở to mắt, há to miệng, không tin nổi nhìn quan tài đó, đầu óc trống rỗng.
Người trong cung điện cũng đưa mắt nhìn nhau.
Không ai ngờ chuyện lại biến thành như thế…
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”.
Cực Lạc Kiếm Quân hoàn hồn, gào lên điên cuồng: “Từ lâu tôi đã không còn khả năng sinh con, vì sao lại có con trai? Đây là chuyện tuyệt đối không thể!”.
Ông ta sắp mất kiểm soát rồi.
Lúc này, đại diện đội y tế lại lên tiếng.
“Thưa ông, không phải ông không thể sinh con, mà là tỷ lệ sinh con cực kỳ thấp! Thực tế ông có cơ hội sinh con, căn cứ theo sự tính toán tỷ lệ của chúng tôi, ông có xác suất một phần nghìn có thể sinh con!”.
Người đó vừa nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân ngồi tê liệt trên mặt đất, cả người sững sờ.
Chốc lát sau, ông ta như phát điên lao tới ôm chặt thi thể được chắp vá đó khóc lớn.
“Con trai! Con trai tôi!”.
Tiếng khóc làm nứt cả trần nhà, chấn động toàn bộ cung điện!
Cực Lạc Kiếm Quân không phải phó mặc cho số phận, thật ra trước đây ông ta không phong lưu như vậy.
Thế nhưng khi biết mình không thể sinh con, ông ta mới phóng túng bản thân, hưởng lạc khắp nơi, tiêu dao nhân gian, do đó cũng bị người ta gán cho cái danh hiệu Cực Lạc.
Ai có thể biết được, ông ta thật sự khao khát cảnh vợ ở bên cạnh, một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Ông ta không ngờ mình đã hoàn toàn bỏ lỡ mất.
Đứa con trai này vốn là một kỳ tích ông trời ban cho ông ta.
Bây giờ… lại trở thành một thi thể lạnh lẽo.
“Không!”.
Cực Lạc Kiếm Quân ngửa đầu cười một tràng dài, sóng âm thanh bén như kiếm, làm trần nhà cung điện rung chuyển, cung điện nứt làm đôi!
“Kiếm Quân xin hãy bớt đau buồn!”.
Người xung quanh đều biến sắc, vội vàng quỳ dưới đất, cao giọng hô.
“Con trai tôi… Con trai tôi…”.
Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ không thôi, ôm thi thể của Thần Nữ Thái Vũ khóc như mưa.
“Là tôi có lỗi với bà! Hương Lan! Tôi có lỗi với hai mẹ con bà!”.
Cực Lạc Kiếm Quân như đứt từng đoạn ruột.