Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thái Thương Long thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất áp lực.
Cực Lạc Kiếm Quân phóng ra khí ý quá đáng sợ!
Anh ta hoàn toàn không dám tưởng tượng rốt cuộc người này có thực lực thế nào.
Cũng chẳng trách Lăng Kiếm Phi lại nói Lâm Chính kéo người này về đối kháng với Thiên Ma Đạo!
Có người này ở đây, đối kháng với Thiên Ma Đạo đúng là sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cực Lạc Kiếm Quân đau khổ khóc lóc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính gào thét: “Là ai đã giết vợ tôi? Là ai đã giết con trai tôi? Mau nói cho tôi biết! Mau nói!”.
“Người của Thiên Ma Đạo!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thiên Ma Đạo?”.
Đồng tử của Cực Lạc Kiếm Quân dao động, sau đó gào lên.
“Giết! Giết! Tôi nhất định sẽ giết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo! Trả thù cho con trai tôi! Trả thù cho vợ tôi! Giết!”.
“Cực Lạc Kiếm Quân, vợ ông đã tặng sách cổ của tổ tiên Thái Vũ cho tôi, có ơn với tôi, cho nên tôi đã làm theo di ngôn của bà ấy, đưa hai người họ đến trước mặt ông. Vợ ông nói rồi, hi vọng ông có thể trả thù cho con trai hai người! Bà ấy đã không thể làm gì được, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở chỗ các ông! Bây giờ tôi đã hoàn thành sứ mệnh của tôi, tôi nên cáo từ rồi!”.
Nói xong, Lâm Chính xoay người định đi.
“Đứng lại!”.
Cực Lạc Kiếm Quân hét lên.
“Còn chuyện gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Tôi không ở Long Quốc một thời gian dài, bây giờ tôi không biết gì về Thiên Ma Đạo, càng không biết tung tích của bọn họ. Tôi muốn cậu hãy dẫn tôi đi tìm tung tích người của Thiên Ma Đạo ngay lập tức! Tôi sẽ giết sạch bọn họ, tế linh hồn con trai tôi ở trên trời!”, Cực Lạc Kiếm Quân gào lên.
Nghe vậy, Thái Thương Long kinh hãi, quay đầu nhìn, lại thấy khóe miệng Lâm Chính chậm rãi giương lên.
“Được!”.
…
Cực Lạc Kiếm Quân chôn cất hai mẹ con Thần Nữ Thái Vũ, sau đó dẫn theo bảy mươi hai kiếm sứ ở dưới quyền ông ta đến Long Quốc.
Lúc này ông ta đã từ bỏ mọi sự hưởng lạc.
Trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ!
Đó chính là trả thù!
Cả đội đi đến sân bay, Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải, định để Mã Hải sắp xếp chuyên cơ đưa bọn họ về Long Quốc, nhưng gọi liên tục mấy cuộc vẫn không có ai nghe máy.
“Đi thôi!”.
Cực Lạc Kiếm Quân đi đến, hạ giọng nói: “Tôi có máy bay tư nhân, đi máy bay của tôi về đi!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Bọn họ lên máy bay, bay thẳng đến Long Quốc.
Nhưng giữa đường đi, Lâm Chính vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ chốc lát lại gọi cho Lăng Kiếm Phi.
“Thần y Lâm, chuyện bên cậu thế nào rồi?”, trong điện thoại vang lên giọng Lăng Kiếm Phi.
“Đã ổn thỏa rồi! Chúng tôi đang chuẩn bị quay về, Giang Thành không có việc gì chứ?”, Lâm Chính hỏi.
Nhưng Lăng Kiếm Phi nghe hỏi lại im lặng.
Khoảng mười mấy giây sau, ông ta mới nói: “Tám giờ tối nay Thiên Ma Đạo tổ chức hai nhóm người, một nhóm tập kích Tử Huyền Thiên, một nhóm… xuất phát đến Giang Thành! Tôi đã phái Đại trưởng lão và Thiên phó chưởng môn dẫn theo cao thủ cấp tốc đến Giang Thành bố trí phòng tuyến, ngăn chặn người của Thiên Ma Đạo vào Giang Thành. Phía tôi vừa mới đánh lui người của Thiên Ma Đạo, phía Giang Thành… tôi cũng không liên lạc được…”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính biến sắc.
“Thần y Lâm, cậu yên tâm, bây giờ tôi đang chuẩn bị xuất phát, chi viện cho Giang Thành! Tôi đã hứa với cậu sẽ bảo đảm Giang Thành không xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ làm được!”, Lăng Kiếm Phi nói.
Tút!
Lâm Chính không muốn nghe Lăng Kiếm Phi dài dòng, lập tức cúp máy rồi gọi cho mấy người bên Tô Nhu.
Nhưng sau vài cuộc điện thoại, bên Tô Nhu cũng không ai bắt máy.
Lâm Chính hoảng loạn.