Mật thất dưới tầng hầm của trang viên.
Mọi người cố gắng giữ cửa, ai nấy đều dùng hết sức lực.
Nhưng… không có tác dụng gì.
Thuộc hạ của Cung Hỉ Vân gần như đều bị chấn động đến mức nôn ra máu, khó mà chặn được cửa lớn.
Viêm Hận cũng như vậy.
Thực lực của đối phương quá mạnh, ngay cả hắn cũng không chống đỡ nổi.
Lúc này cánh cửa kia đã hoàn toàn biến dạng.
Nếu không phải đích thân nhìn thấy, Cung Hỉ Vân không dám tin.
Cánh cửa ngay cả bom đạn cũng không đánh nát được, thế mà lại bị bọn họ dùng tay không đánh nát…
Đáng sợ đến thế nào?
Ầm!
Tiếng nổ lớn lại vang lên.
Viêm Hận canh giữ ở cửa đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, tông vào vách tường ở phía sau, sau đó lăn một vòng trên đất, khóe miệng tràn máu.
“Hả?”.
Cung Hỉ Vân sửng sốt, quay đầu nhìn, lại thấy cánh cửa dày nặng xuất hiện một dấu tay lồi lên.
“Không thể nào! Không thể nào!”.
“Rốt cuộc đây là đám quái vật gì vậy?”.
Cô ta lẩm bẩm, đầu óc đã trống rỗng.
“Từ bỏ đi, vô dụng thôi, thực lực của Thiên Ma Đạo không phải tôi và cô có thể tưởng tượng. Cô Cung, nếu các cô còn có đường nào khác có thể chạy thì mau chóng dẫn người chạy trốn đi! Tiếp tục ở lại đây chỉ có con đường chết!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu nói.
“Nơi này không có đường nào khác! Chỉ có con đường này thông ra bên ngoài…”.
Cung Hỉ Vân có vẻ mặt rất khó coi.
Cô ta cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng bị công phá.
Cô ta đã hiểu sơ về thực lực của đối phương, đến mức này rồi hình như đã không còn đường nào để đi.
Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng cảm khái, bà ta không ngờ mình lại có kết cục như vậy.
“Chuyện đời đúng là khó đoán, bỏ đi, bỏ đi, cứ kết thúc như vậy đi!”.
Bà ta ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại, yên lặng đợi cái chết giáng xuống.
Cửa đã bị phá đến mức hoàn toàn biến dạng.
Mọi người thậm chí có thể thông qua kẽ hở nhìn thấy những con mắt đỏ máu dữ tợn đáng sợ ở phía bên kia cánh cửa.
Bọn họ đang nhìn vào trong này.
Cung Hỉ Vân không biết võ công, chỉ có thể lấy súng bắn vào khe hở.
Pằng pằng pằng…
Họng súng phun ra lửa.
Nhưng bọn họ mình đồng da sắt, sao lại sợ đạn được?
Dù cô ta đã bắn hết hộp đạn cũng không thấy bọn họ ngã xuống người nào.
Sắc mặt Cung Hỉ Vân trắng bệch, sợ đến mức cả người không còn sức lực.
Ầm!
Cuối cùng, theo tiếng nổ kịch liệt vang lên, cửa lớn bị tông mở.
Người còn chặn cửa ở phía sau đều bị đánh bay ra xa, ai nấy phun ra máu, lập tức ngất xỉu.
Những người còn lại vội vàng lùi về sau, sợ hãi nhìn người của Thiên Ma Đạo chen chúc ùa vào.
Nhiệt độ của cả căn hầm giảm xuống, sát khí đáng sợ tràn ngập trong căn phòng.
Bọn họ run lẩy bẩy, bàng hoàng bất lực nhìn những người đó.
“Giết!”.
Người của Thiên Ma Đạo không hề khách sáo, lập tức quát lên, cầm kiếm xông tới.
Bọn họ kinh hãi, lúc này đã cùng đường, chỉ đành liều mạng chiến đấu.
Nhưng làm sao bọn họ có thể là đối thủ của người Thiên Ma Đạo?
Thuộc hạ của Cung Hỉ Vân vừa đối đầu trực diện với người của Thiên Ma Đạo đã bị người của Thiên Ma Đạo chém tan xác, bị kiếm sắc bén chém thành mấy đoạn.
Máu nhuộm đỏ đám người khủng khiếp mặc áo choàng màu đen.
Bọn họ càng thêm yêu dị đáng sợ.
“Giết!”.
Sau khi giết chết thuộc hạ của Cung Hỉ Vân, người của Thiên Ma Đạo không dừng lại, khẽ quát một tiếng. Tất cả chạy ào về phía đám người Cung Hỉ Vân và Viêm Hận.
Bạch Họa Thủy không biểu lộ cảm xúc nhìn một người của Thiên Ma Đạo chạy về phía mình, vẻ mặt bình tĩnh, không vui không buồn, vô cùng thản nhiên đối mặt.
Đến lúc này, bà ta đã không mong cầu được sống nữa.
Vù!
Người của Thiên Ma Đạo đó nâng lưỡi đao màu đỏ máu trong tay lên, hung ác chém về phía Bạch Họa Thủy.
Hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.
Không hề do dự!
Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết ập tới.
Dường như bà ta đã cảm nhận được sự lạnh lẽo trên thanh đao đó…
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Vù…
Một luồng gió mạnh đột nhiên thổi tới.
Sau đó, tất cả người của Thiên Ma Đạo đứng sững tại chỗ.
Lưỡi đao màu đỏ máu chém về phía Bạch Họa Thủy cũng dừng ở trên đỉnh đầu bà ta không tới nửa tấc…
Bạch Họa Thủy sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đây là… chuyện gì vậy?”.